*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Một người phụ nữ đang mang thai đứng dưới cơn mưa, quỳ ở nơi đó ba ngày ba đêm.
Phải cần bao nhiêu ý chí mạnh mế? Thì mới có thể quỳ ở trong hoàn cảnh tồi tệ như vậy ba ngày ba đêm? Bởi vì bảo vệ sự an toàn cho con của mình sao? Điều này khiến cho người ta không thể nào tưởng tượng được.
Thật sự không thể tưởng tượng nổi! Người phụ nữ vốn yếu đuối, làm mẹ lại trở nên mạnh mẽ.
Người này cũng là một ngừoi mẹ.
Một người mẹ vô cùng bình thường.
Là một người mẹ trong hàng nghìn bà mẹ...
Là ba mẹ trên thế giới này.
Vì con cái của mình, trong giây phút gian nan đã trở thành thiên sứ.
Vì con cái mà che gió che mưa, trời sập cũng có thể chống đỡ được.
Không có thần linh từ trên trời giáng xuống, chỉ có người mẹ bình thường dũng cảm đứng ra.
Chí Đông Phương lau nước mắt, sau đó tiếp tục nói: “Sau này coi như nhà họ Dương đã giữ lời hứa.
Tôi đồng ý thả cậu và mẹ
của cậu ra, nhưng tôi có một điều kiện!”
“Hả? Điều kiện gì?”
Dương Hạo Quân hỏi.
“Có thể sinh cậu ra, nhưng không thể được mẹ cậu nuôi.
Nhất định phải vứt cậu đi nơi khác, hơn nữa mẹ cậu cũng không được để tâm đến nữa.”
“Suy nghĩ của rất đơn giản, đứa trẻ này nhất định không được có bất cứ quan hệ nào với nhà họ Dương ở Hà Nội và phải giữ kín nguồn gốc của nó, không được có bất kỳ liên hệ nào.
Nó chính là một đứa trẻ mồ côi bị vứt bỏ ở nơi đâu đường xó chợ”
“Mẹ cậu vì để cậu sống nên chỉ có thể đồng ý, sau khi sinh cậu ra thì đã tùy ý vứt bỏ cậu ở nơi đầu đường xó chợ nào đó.
Chúng tôi không ngờ cậu lại ở Thiên Danh và được nhà họ Dương nuôi dưỡng.