*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bắc Phương lập tức điều tra tìm kiếm vị trí nơi mà Chí Oánh bị giam cầm.
“Hơi khó khăn một chút, có người đã xóa bỏ hết tất cả dấu vết.
Làm như vậy chính là không để cho người khác điều tra ra”
“Cho tôi chút thời gian.”
Bắc Phương nhíu mày nói.
Dương Hạo Quân mím môi.
Quả nhiên sau lưng của ba anh rất lớn mạnh.
Có thể khiến cho Bắc Phương cảm thầy khó khăn thì cũng đủ để nhìn thấy nhà họ Dương ở Hà Nội đó làm chuyện xóa bỏ tin tức tốt như thế nào.
Dương Hạo Quân quay người đi đến trang viên Bảo Đức Danh, bảo Chí Nam Yến đưa anh đến xem nơi mà trước kia mẹ anh ở.
Đây là một căn biệt thự nhỏ độc lập.
Bên trong biệt thự rất sạch sẽ, xem ra thường xuyên có người đến đây quét dọn.
“Thật ra ông nội còn rất yêu thương bác, tất cả đồ trong nhà của bác ông đều giữ lại”
Chí Nam Yên nói ở một bên.
Dương Hạo Quân không nói gì.
Anh cũng biết, dù sao Chí Đông Phương cũng là một người cha.
Ông ta làm với mẹ mình như vậy cũng là vì kiêng ky dè dặt nhà họ Dương ở Hà
Nội.
Dương Hạo Quân nhìn chăm chú vào từng góc nhà để tìm kiếm dấu vết của mẹ mình.
Mẹ của Dương Hạo Quân anh nhất định sẽ trở vê.
Ai dám giam cầm bà ấy chính là kẻ thù của chiến thần Vân Lang.
Dương Hạo Quân đứng trong phòng, trong đầu có vô vàn suy nghĩ.
Lúc này Đoàn Lê Nguyên gọi điện thoại đến.
Mặc dù Đoàn Lê Nguyên tức giận vê chuyện này.
Nhưng cô sợ Dương Hạo Quân bị ức hiếp ở nhà họ Chí, cho nên gọi điện thoại đến hỏi thăm.
“Buổi họp đã xong chưa? Khi nào thì anh về?”
Trong giọng nói của Đoàn Lê Nguyên vẫn rất lạnh lùng.
Dương Hạo Quân cười, rõ ràng cô đang quan tâm mình.