*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chí Oánh mỉm cười.
Bà biết mọi chuyện sẽ không đơn giản như Vậy.
Không ngờ chỉ mới có một ngày thôi mà đã xuất hiện loại vấn đề này.
Lê Nguyên là một cô gái tốt.
Gia đình của cô ấy cũng không sai.
Xét đến cùng, nguyên nhân lả do chính bản thân mình, bà ấy là một gánh nặng, đi theo bên cạnh Dương Hạo Quân, trừ việc liên lụy đến con, để cho người khác cười nhạo, thì không còn bất kỳ công dụng gì khác.
"Sao còn không dọn dẹp đi, ngẩn người ra làm gì đấy?" Ngô Thị Lan chỉ hận không thể xuống tay được.
Cuỗi cùng, Chí Oánh và chị Dương thu dọn hành lý xong xuôi.
"Cút nhanh đi! Đám đông thúc giục hò hét.
Chí Oánh vào bếp, chia súp gà ra thành hai phân.
"Đây là súp gà do chính tay tôi nấu.
Tôi muốn cho Lê Nguyên một chút, cũng coi như là để cảm ơn cô ấy!" Chí Oánh nói.
Nào ngờ Trương Văn Thao đột nhiên bước tới và giật hộp cơm từ tay Chí Oánh.
"Rầm!" Anh ta đổ hết súp gà xuống cống.
"Đi thì đi đi, còn dây dưa với Lê Nguyên làm gì? Bà định đi cầu xin Lê Nguyên sao? Tôi nói cho bà biết, không thể nào đâu!" Trương Văn Thao hung tợn nói.
Trịnh Quân Nga đồng ý, nói: "Đúng đó, đúng vậy! Còn nữa, Lê Nguyên có thèm ăn súp gà bà nấu
không? Bà dơ bẩn như vậy, người ta sẽ coi đó là đồ thừa mứa mà thôi? Không chừng ăn được một muỗng là đã kinh tởm mà ói ra!" "Cút nhanh đi! Lê Nguyên nhà chúng tôi sẽ không uống thứ dơ bẩn này đâu!" Trịnh Nhã Uyên hung hăng trừng mắt liếc nhìn.
Cuối cùng, Chí Oánh và chị Dương bị bọn họ xô đẩy ra ngoài.
"Rầm!" Trương Văn Thao hung hăng đóng chặt cửa lại.
"Ôi, vứt bỏ được mấy kẻ ăn hại này đi rồi, thoải mái hẳn ra!" Đoàn Hồng Thái cười nói.
Ngô Thị Lan cau mày, bất mãn nói: "Không đâu, trong phòng vẫn còn mùi của bà ta, mau mở cửa sổ cho thứ mùi kinh tởm này bay hết ra ngoài! "Không thể không nói, Lê Nguyên chọn cái biệt thự này không tồi đâu nha!”
Trương Văn Thao và Trịnh Quân Nga rất hài lòng.
"Như vậy đi, bà sẽ làm chủ, cho hai đứa căn
- -------------------