Con Rể Là Thần Y

Chương 329


trước sau

Thượng Quan Yến kiên nhẫn giải thích cho bọn họ hiểu rõ vấn đề, biết được tất cả câu trả lời và không nói gì nữa.

Lâm Thần ngồi bên cạnh giống như một vật trang trí, từ đầu đến cuối ánh mắt không hề rời khỏi điện thoại, so với phản ứng thoải mái của anh, Thượng Quan Yến căng thẳng lòng bàn tay đầy mồ hôi.

Trước muôn vàn hào nhoáng, nếu đi sai hay nhầm bước, hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi.

Những điều cô ấy đã làm trước đây đã dạy cho cô ấy một bài học sâu sắc, và cô ấy không nên để người khác tóm được nhược điểm của mình.

Một trong số các phóng viên không sợ chết hỏi: “Vì là trưởng lão của nhà Thượng Quan, có phải hay không mọi cuộc họp gia đình do gia tộc Thượng Quan tổ chức, vị trưởng lão này đều tham dự không?”

Thượng Quan Yến liếc nhìn phóng viên đang ngồi cuối cùng, không biết đối phương vì sao đối với gia tộc nhà Thượng Quan mọi chuyện lại rõ như lòng bàn tay như vậy, một vấn đề không nên hỏi, làm cho cô ngại bẽ cả mặt.

Cô khó khăn gật đầu, có chút không tình nguyện.

Sau đó phóng viên lại tiếp tục hỏi: "Gia tộc Thượng Quan luôn dùng y đức để thuyết phục mọi người. Chuyện xảy ra mấy ngày trước hóa ra chỉ là hiểu lầm. Vị Lâm tiên sinh này là trưởng lão của gia tộc Thượng Quan. Tôi không biết có phải không, vì không có bất kỳ bằng chứng nào."

Thượng Quan Yến cắn chặt răng, nhưng cũng chỉ có thể mỉm cười và trả lời: “Đương nhiên có, chỉ là đồ vật đó đến cuối cùng nó là cái gì, bây giờ không có cách nào mang ra cho mọi người cùng xem được.”

Đừng nói là không có, ngay cả khi có, những người này cũng tuyệt đối không có tư cách để xem.

Một hai người này nói làm gì, sống dưới tầng đáy của xã hội, đau khổ giãy giụa y như mấy con rệp mà thôi, từ tận đáy lòng cô khinh bỉ những người này.

Sau buổi họp báo này, Lâm Thần không nói lời nào, chỉ là phối hợp với cô để hoàn thành cảnh quay.

Tuy nhiên, anh cẩn thận tìm một lý do để từ chối, gia tộc nhà Thượng Quan hàng năm ở thành phố sẽ tổ chức một cuộc hội họp với những người trong gia tộc, bản thân cũng phải tham gia.

Sau khi cuộc họp báo kết thúc, anh đã nói với Thượng Quan Yến về ý định này.

Nụ cười dịu dàng trên mặt Thượng Quan Yến lập tức đông cứng lại, người này không biết gì, nhưng anh chỉ là một người bình thường, nếu được yêu cầu tham gia cuộc họp gia đình của nhà Thượng Quan, tương đương với việc gián tiếp thừa nhận thân phận của anh.

Nếu sau này anh bị người khác vạch trần, anh cũng không biết chuyện gì, đáng tiếc không chỉ có anh mà còn có chính mình.

Nhưng bây giờ các phóng viên và giới truyền thông vẫn chưa rời đi, cô chỉ có thể cắn chặt răng mà đồng ý: “Được!”

Nụ cười của cô rất miễn cưỡng, thậm chí có chút cứng ngắc.

Lâm Thần cười nói: "Dù sao bệnh của tôi cũng rất kỳ lạ, mấy người chữa cũng không khỏi, tôi đoán chắc sông cũng không còn bao nhiêu thời gian nữa, cô không cần căng thẳng như vậy. Tôi nghĩ danh hiệu Trưởng Lão tôi không đảm đương nổi được đâu. "

Anh nói vậy, nhưng thật ra làm Thượng Quan Yến cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Quả thật, hôm đó khi cô kiểm tra mạch của anh, cô đang bị bệnh rất nặng nên sau này cũng không kiểm tra nhiều nữa, cô không muốn dồn quá nhiều sức lực cho một người bình thường sắp chết.

Sau khi Lâm Thần đi ra từ cửa sau, cuối cùng một loạt phóng viên đi tới, anh cởi mũ trắng ra, lộ ra khuôn mặt chính là Bạch Cốt.

Trong buổi họp báo hôm nay, một nửa số phóng viên giải trí là từ phe của họ.

Sau khi Bạch Cốt lái xe qua, dừng lại bên cạnh Lâm Thần, đây là một loại độc dược hoàn toàn mới, chỉ có một số ít trên thế giới và những người ngồi trong đó đều là những người giàu có hoặc đắt tiền.

Nhưng tất cả mọi người ở đây đều khinh thường tuổi của người này, lại có xe hơi chỉ có số ít trên thế giới.

Ngồi trong xe ngăn cách với sự hỗn loạn của thế giới bên ngoài, Lâm Thần nói: "Không lâu nữa nhà Thượng Quan sẽ tổ chức họp mặt gia đình. Khi đó, anh chọn một vài người đáng tin cậy, lấy thân phận khác nhau để trà trộn vào trong."

Bạch Cốt gật gật đầu." Được! "

Bùi Thiên Thu có thể coi là chủ mưu chuyện này, thừa kế danh y gia truyền,
nhưng gia chủ lại là đồ không biết xấu hổ.

Thật buồn cười!

Sau khi Lâm Thần trở về nơi anh ở, Thượng Quan Yến đã gửi cho anh một tin nhắn, tất cả đều là những lời lẽ tầm thường, để anh bớt nói trong yến tiệc.

Nhưng chỉ vì sợ anh nói sai và bị người khác tóm được nhược điểm.

Cuộc họp gia đình của gia tộc Thượng Quan, thời gian là ba ngày sau, sẽ do Bùi Thiên Thu đích thân chủ trì, và mời mọi người từ khắp nơi trên thế giới, tất cả đều là những nhân vật có máu mặt.

Để tăng thêm mối quan hệ lẫn nhau, cái gọi là cuộc họp gia đình này, cũng đã được mở rộng hơn nữa, để tăng thêm thế lực của họ.

Đồng thời, cũng là để đối phương có thể thấy được nhà Thương Quan không có gì ngoài thực lực cùng khí phách.

Phương Thiên Bá cũng đứng trong hàng ngũ được mời lần này, với tư cách là bá chủ của một vùng, ông ta cũng vinh dự được làm khách quý lần này, mỗi người chỉ được mang theo một người.

Ông ta đã đưa con trai của mình, Vương Ba, với danh nghĩa tốt đẹp là đưa nó đi trải nghiệm.

Bởi vì Lâm Thần là trưởng lão, cho nên không có thư mời, khi bọn anh đi ngang qua, đã xảy ra một sự hiểu lầm tuyệt vời.

Bởi vì anh không có thư mời, tìm lão gia có chuyện, cho nên hai người đứng ngoài cửa căn bản không cho anh đi vào.

Đối với Vương Thiên Bá nói: "Vị tiên sinh này, dựa theo các quy tắc. Tới đây chỉ có thể được mang một người, bọn anh hai người chỉ có thể một người đi vào."

Vương Thiên Bá liếc nhìn con trai mình, sau đó nhìn Lâm Thần, không chút do dự mà lựa chọn người sau: “Dù sao con đi vào cũng không có làm gì, bây giờ đi về nhà đi, đừng đứng ở bên ngoài nữa.”

Vương Thiên Bá trợn lớn đôi mắt, có chút không tin được nhìn bố: “Cái quỷ gì vậy? Không phải bố nói đưa con tới đây sao?”

Còn nói đưa anh ta đi gặp gỡ các tầng lớp xã hội, nhưng cửa còn không được đi vào, làm sao anh ta đã phải đi rồi?

Nhưng khi liếc mắt nhìn Lâm Thần, trong lòng anh ta rõ ràng, xoay người muốn trở về một mình, nhưng lại bị người nào đó giữ lại.

Lâm Thần nói với bảo vệ: "Tôi là trưởng lão ở đây không cần vé vào cửa."

Bảo vệ cửa nghi ngờ nhìn, anh ta đã nhìn thấy từng trưởng lão của nhà Thượng Quan, nhưng chưa từng thấy khuôn mặt trẻ trung xa lạ này, đừng nói là trưởng lão của gia tộc Thượng Quan, xem ra anh ta đến người hầu còn không phải.

"Ồ! Đây không phải là Lâm Thần sao? Đứng ở cửa làm gì vậy?"

Một người đàn ông bước xuống từ chiếc xe thể thao màu đỏ, một khuôn mặt vừa quen vừa lạ.

“Anh không nhớ tôi sao?” Người đàn ông có chút kinh ngạc nhìn anh: “Tôi là người tìm thành phố Trùng Châu còn đi qua nhà anh nữa.”

Anh ta vừa nói xong, Lâm Thần có chút ấn tượng. Khi đó, nhà họ Giang thường xuyên có người tới thăm, vì anh ta có người mẹ vợ tốt, những con rệp này đều hướng về phía Giang Ngưng.

Thấy dáng vẻ đăm chiêu của anh, người đàn ông lại nói: "Thật bất ngờ, sau nhiều năm không gặp, anh vẫn trông giống như một con rùa,không ở cái thành phố Sùng Châu nhỏ bé, chạy đến tỉnh Kim Xuyên làm cái gì?"

Lâm Thần không nói gì, tên kia thậm chí còn vô lương tâm hơn.

Như đánh trúng trái tim của Lâm Thần, trong lòng cảm thấy vô cùng vui sướng, tại sao tên này thu kém anh ta mà lại có thể có được tình yêu của người đẹp, hôm nay anh ta sẽ khiến cho anh mất hết thể diện.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện