Chương 121
Lời của Trương Thác khiến người trong nhà đa năng đều nhìn về phía Triệu Khuông, trong mắt vài người thân thiết với ông ta đều lộ sự thương tiếc.
Một cơ hội tốt như vậy mà Triệu Khuông bỏ phí rồi.
Sắc mặt Triệu Khuông thay đổi liên tục, trầm giọng mở miệng: “Tiểu sư phụ này, tôi và cậu chỉ có chút hiểu lầm thôi, cậu làm như thế có phải quá nhỏ mọn rồi không?”
“Đúng vậy, tôi đắc tội anh, sao lại ảnh hưởng đến thầy của tôi chứ.”
Lưu Nhiên cũng mở miệng vội vàng xoay chuyển tình hình, đối với chuyện có thể học được gì từ Trương Thác hay không anh ta không quan tâm. Cái bây giờ anh †a quan tâm là thầy sẽ giận chó đánh mèo với mình, nếu như thế, tiền đồ của mình nửa đời sau sẽ mất hết.
“Nhỏ mọn? Tôi không cảm thấy thế” Trương Thác cười, chỉ tay ra sau lưng: “Mời mọi người xem màn hình, đây là video khi nấy tôi quay lại bằng điện thoại.”
Màn hình lớn phía sau Trương Thác chiếu lên cảnh Lưu Nhiên khoe khoang phách lối bên ngoài nhà đa năng.
“Tôi cho anh biết, người ta bị bệnh, là bác sĩ chúng tôi chữa bệnh cho bọn họ! Tôi muốn chữa thế nào thì chữa như vậy, không tới lượt anh nói nhảm ở đây!”
Lưu Nhiên ánh mắt kiêu ngạo, lời nói chói tai.
Lời nói thế này khiến các bác sĩ có mặt đều trợn to mắt, một câu tôi muốn chữa thế nào thì chữa như vậy khiến người ta nghi ngờ có phải mình nghe lầm hay không.
“Cặn bất! Đúng thật là cặn bãi”
“Triệu Khuông, tốt xấu gì ông cũng làm nghề y mấy mươi năm, phẩm hạnh trong ngành cũng xuất sắc, tại sao lại dạy ra một học trò thế này? Người bệnh giao tính mạng của mình vào trong tay chúng ta, chúng ta phải chịu trách nhiệm với bọn họ, câu muốn chữa thế nào thì chữa như vậy này là lời một người học y nên nói sao? Là lời một con người nói sao!”
“Người như thế, không xứng làm nghề y!”
Tiếng phê bình liên tục vang lên trong nhà đa năng, một vài bác sĩ lớn tuổi đều mang vẻ mặt kích động.
“Bác sĩ Triệu kia, chuyện này không phải Trương Thác tôi nhằm vào ai, trước khi mọi người làm nghề y đều phải nhớ kỹ năm chữ lương y như từ mẫu, Hoa Hạ chúng ta có một câu châm ngôn, nuôi con không dạy là lỗi do cha, dạy trò không nghiêm là lỗi do thầy, học trò ông có thể nói ra lời như thế có liên quan trực tiếp với ông, bây giờ, mời các người ra ngoài đi.”
Trương Thác cầm microphone, ra dấu tay mời.
Sắc mặt Triệu Khuông nặng nề, run rẩy nhìn Lưu Nhiên.
“Thầy, con…” Sắc mặt Lưu Nhiên trắng bệch.
“Súc sinh!”
Triệu Khuông vung tay, tát mạnh một cái lên mặt Lưu Nhiên, âm thanh lanh lảnh vang dội: “Triệu Khuông tôi không có học trò như cậu, bắt đầu từ hôm nay, tôi và cậu cắt đứt quan hệ thầy tròi”
Triệu Khuông tát xong thì không để ý đến Lưu Nhiên nữa, ông ta xoay người khom lưng với Trương Thác đứng trên bục: “Tiểu sư phụ, cậu nói không sai, tên học trò tồi tệ này của tôi có thể nói ra lời như vậy thật sự có liên quan trực tiếp với tôi, tôi tự nhận mình là bác sĩ tốt, nhưng không phải một người thầy tốt, chuyện hôm nay đã nhận được dạy dỗ rồi!”
Triệu Khuông nói xong thì xoay người đi ra ngoài nhà đa năng.
Lưu Nhiên hoảng hốt gọi thầy, vội vàng đuổi theo.
Người luôn hùng hổ ở bên cạnh Lưu Nhiên cũng không dám nói gì, chán chường đi theo phía sau anh †a, còn những sinh viên châm chọc Trương Thác cùng Lưu Nhiên khi nấy cũng không còn mặt mũi ở lại chỗ này nữa.
Bên ngoài nhà đa năng, Lưu Nhiên đứng đờ người tại chỗ, anh †a biết, chuyện hôm nay khiến hơn nửa đời sau của mình cũng không thể làm nghề y được nữa rồi, hôm nay có nhiều tiền bối y học ở đây như thế, Hoa Hạ tuy lớn nhưng không còn chỗ nào có thể chấp nhận mình nữa.
“Nói bậy một trận thì thôi đi, còn hại cả chúng tôi.” Một sinh viên đi tới, vẻ mặt khó chịu nhìn Lưu Nhiên.
“Đúng vậy, còn tự xưng quen biết thần y gì đó, người ta đứng trước mặt mà anh còn không nhận ra, cái thứ gì vậy!”
“Tôi khinh!”
Từng câu nói châm chọc vang lên bên tai Lưu Nhiên, trái tim anh ta hoàn toàn chìm đến đáy cốc, cả người như bị đánh vào vực sâu vạn trượng, mãi mãi không có ngày trở mình trên con đường học y.
Trong nhà đa năng, buổi tọa đàm của Trương Thác vẫn tiếp tục, sau khi anh biểu diễn biết bao nhiêu thủ pháp châm cứu thần kỳ khó lường, thái độ của mọi người với anh càng cung kính hơn.
Con đường học tập, người giỏi đi trước, giờ này khắc này, tuổi tác có vẻ không còn quan trọng đến thế nữa, học thuật, mới là thứ quan trọng nhất.
Mấy người Từ Uyển ngồi tại chỗ nhìn Trương Thác trên bục, trong lòng kích động.
“Từ Uyển, anh rể của cậu đúng là ngầu quá, nếu anh ấy vẫn chưa kết hôn, tớ nhất định phải theo đuổi anh ấy.” Trương Khiết nắm chặt hai bàn tay nhỏ bé, kích động nói.
Tôn Lam chớp hàng lông mi thật dài: “Tớ cũng muốn theo đuổi.”
“Cô nàng chết tiệt này!”
Trương Khiết duỗi tay ra véo thịt mềm bên hông Tôn Lam: “Cậu muốn làm tình địch với tớ hả.”
“Đúng vậy, thì sao hả, ha ha ha”
Trương Thác vốn xác định thời gian tọa đàm là một buổi sáng, kết quả mấy bác sĩ thật sự quá nhiệt tình, đợi sau khi kết thúc tọa đàm, từng người lần lượt xin học hỏi Trương Thác, tới hơn bốn giờ chiều Trương Thác mới có thể rảnh rang.
Dù là thế, các bác sĩ kia vẫn cảm thấy chưa đủ, nói lần sau lúc đơn vị đào tạo lên lớp, nhất định phải nghiêm túc học hỏi Trương Thác.
Trương Thác lau mồ hôi trên trán, anh không hề có cảm giác làm thầy giáo chút nào, giống một cô gái nhỏ bị người ta bắt nạt thì đúng hơn.
Trương Thác mới rảnh rỗi chưa được mấy phút, lại bị mấy người Từ Uyển và Trương Thành quấn lấy.
“Chào anh rể!”
Vừa thấy Trương Thác, Trương Thành đã đứng thẳng người như tân binh gặp phải huấn luyện viên.
“Thần y, cho chúng em một cơ hội, để chúng em biểu hiện được không?” Trương Khiết đùa giốn.
“Hừ.” Trương Thác khoanh tay, quan sát Trương Khiết từ trên xuống dưới, giọng điệu ngả ngớn: “Cô bé, định biểu hiện thế nào?
Yêu cầu của bản thần y rất cao .”.
đấy.
“Vậy sao?” Trương Khiết uốn éo cái eo nhỏ, quấn cánh tay bò lên cổ Trương Thác như rắn nước: “Mặc ngài xử lý được không?
Hửm?”
Hơi thở Trương Khiết như lan, mang theo một mùi thơm thoang thoảng, cảm giác trong trẻ trung lại quyến rũ này cực kỳ kích thích.
Trương Thác cười hì hì, vẻ mặt xấu hổ: “Ặc… chúng ta vẫn nên làm mấy chuyện khác đi, ví dụ như chạy bộ, đánh bóng bàn hay gì đó”
“Xì” Trương Khiết bĩu môi, đẩy Trương Thác ra, xoay người đắc ý nhìn đám người Trương Thành: “Thấy không, tớ nói đúng chưa, anh rể rõ ràng là một người sợ vợ “
ma.
Trương Thác vốn hơi hoảng hốt, vừa nghe thấy lời này lập tức nhảy dựng lên: “Ai nói anh sợ vợ, địa vị của anh ở nhà, các em không thể tưởng tượng được đâu!”
“Thôi đi anh rể!”
Từ Uyển che miệng cười khẽ: “Nếu anh không sợ vợ, buổi tối có dám đi hát cùng bọn em không?”
“Đi thì đi, có cái gì không dám chứ!”
Trương Thác vỗ ngực: Tám giờ, sắc trời dần tối, Trương Thác ăn no căng bụng, dạo chơi trên phố rượu gần trường đại học với mấy người Từ Uyển.
Chương 122
Đây là lần đầu tiên Trương Thác đến phố rượu của khu đại học với suy nghĩ muốn uống rượu, quầy hàng rong ven đường và đồ ăn vặt có mùi thơm bay ra bốn phía đều khiến Trương Thác cảm thấy rất thú vị.
Mấy người Từ Uyển rất có kinh nghiệm chọn một quán karaoke, thuê một phòng bao, gọi bia và đồ ăn, ngồi bên trong bắt đầu vui vẻ hát hò.
Hai đàn em-của Trương Thành châm thuốc cho Trương Thác, lại rót rượu cho anh, khiến Trương Thác hơi ngại ngùng.
Chừng chín giờ tối, sắc trời đã hoàn toàn tối lại, đám người Trương Thác đang chơi đùa vui vẻ thì cửa phòng bao đột nhiên bị người ta đá văng ra.
Người đá văng cửa phòng bao là một chàng trai để đầu đinh, nhìn qua cũng là một sinh viên, phía sau chàng trai đầu đinh này còn có mấy đàn em đi theo.
Trương Thành đang ca hát nhìn thấy người này lập tức cau mày, buông micro xuống: “Quách Cường, có ý gì vậy?”
Chàng trai đầu đinh tên Quách Cường ưỡn eo, hai tay đặt sau gáy, ánh mắt quan sát một vòng trong phòng bao, mở miệng nói: “Không có ý gì, chỉ muốn xem thử thôi, thế nào, đến phố rượu cũng không biết chào hỏi tôi một tiếng à?
Đàn em Toàn Cường của Trương Thành lập tức đứng dậy, mắng Quách Cường: “Mày là cái thứ gì mà bảo anh Thành của bọn tao chào hỏi hả!”
Một đàn em khác tên Dương Phong cũng hừ một tiếng: “Đều là người của Thanh Diệp xã, mày cảm thấy mày có tư cách để anh Thành của bọn tao chào hỏi ư?”
“Có phải mày muốn chết không!”
Đàn em của Quách Cường cũng bắt đầu mắng chửi.
“Không sao, cứ cho chúng nó cứng miệng đi: Quách Cường không quan tâm phất tay với đàn em của mình, nói tiếp: “Trương Thành, tao thấy mày đừng tự xưng cái danh Thanh Diệp xã nữa, với thằng đại ca vô dụng kia của mày, bây giờ nói ra không thấy mất mặt sao. Báo Tử Đầu? Ha hả, đã là một tên tàn tật rồi mà nhỉ! Bị người ta bẻ gãy hai tay, còn có mặt mũi tự xưng là người cầm đầu Thanh Diệp xã, người cầm đầu bây giờ nên đổi thành anh Long của bọn tao mới đúng!”
“Mày nói cái gì!”
Trương Thành vừa nghe thấy lời này lập tức phẫn nộ, vung nắm đấm xông tới chỗ Quách Cường.
Quách Cường không thèm nhúc nhích, hai người đi ra từ sau lưng hắn đè Trương Thành lên tường, khiến cậu ta không thể động đậy, hai người này vừa nhìn đã biết không phải sinh viên, dao pha bên hông nhìn mà giật mình.
Quách Cường không thèm nhìn Trương Thành một cái, quan sát ba cô gái trong phòng bao: “Trương Thành, mày nói xem, mày đến phố rượu lại không chào hỏi †ao trước, chuyện này nên giải quyết thế nào? Không bằng để mấy người đẹp này đi tâm sự với anh em bọn tao đi?”
Trương Thành bị hai người đè lên tường, nghiến răng gắn ra một câu: “Quách Cường, mày đừng có được nước lấn tới!”
“Được nước lấn tới? Tao muốn làm thế thì sao?” Quách Cường bật cười, hoàn toàn khinh bỉ đám người Trương Thành.
Hắn nói xong thì bước vào trong phòng.
“Nếu cậu còn tiến lên một bước nữa, tôi lập tức đánh gãy chân cậu.” Trương Thác vẫn ngồi tại chỗ không nói gì chợt cảnh cáo, cầm một ly bia lạnh lên uống một hớp lớn.
Toàn Cường và Dương Phong vốn hơi sợ hãi vì dao pha bên hông hai người kia, vừa nghe Trương Thác nói chuyện lập tức thả lỏng hơn nhiều.
Đúng vậy, anh rể ở đây, mình sợ cái gì chứt Sự tồn tại của Trương Thác như cắm một cây định hải thần châm vào lòng bọn họ vậy.
Chuyện Trương Thác làm ở sòng bạc hôm đó vẫn còn rõ mồn một trước mắt bọn họ, một mình Trương Thác xử lý hết mười mấy tên đánh đấm chuyên nghiệp, không ai dám phản kháng, so sánh với mấy tên đánh đấm chuyên nghiệp kia, Quách Cường chẳng là cái thá gì cải Quách Cường đứng yên tại chỗ theo bản năng, nhìn Trương Thác: “Mày là cái thá gì chứ?”
Trương Thành bị đè lại cười ha hả: “Quách Cường, hôm nay anh rể của tao ở đây, tao không muốn gây chuyện, tao khuyên mày cũng nên như thế.”
“Vậy hả? Vậy tao càng muốn gây chuyện thì sao?” Quách Cường khiêu khích nhìn thoáng qua Trương Thác, cố ý giả vờ giả vịt, thong thả nâng chân phải lên bước về trước một bước.
Trên mặt Quách Cường mang theo nụ cười khinh miệt như đang nói với Trương Thác, mày đụng vào tao một cái thử xem.
Trương Thác ngồi tại chỗ nhìn chân Quách Cường từ từ nâng lên, sau đó đặt xuống, vào khoảnh khắc bàn chân của hắn tiếp xúc với mặt đất, Trương Thác trở tay cầm chai bia trên bàn, ném mạnh lên đầu Quách Cường.
Chai bia đập vỡ trên đầu Quách Cường, hắn vô thức che gáy, liên tục lùi vê sau mấy bước.
Ị”
“Con mẹ… A Quách Cường mới bắt đầu nói tục đã cảm thấy trên chân xuất hiện cảm giác đau nhức, cơn đau này khiến hắn không thể nói nên lời, chỉ có thể kêu thảm thiết.
Trương Thác đâm mạnh chai bia bị vỡ lên bắp chân Quách Cường, máu lập tức chảy ra, cảnh máu me trực tiếp như vậy khiến hai người đang đè Trương Thành cũng không nhịn được hít một hơi khí lạnh.
Bọn họ hoạt động ở phố rượu gần khu đại học, dao pha vắt trên hông cũng chỉ để hù dọa sinh viên mà thôi, nếu thật sự bảo bọn họ làm cái gì đó, chắc chắn bọn họ không dám.
Trương Thác nghe Quách Cường kêu la thảm thiết thì hừ lạnh một tiếng: “Không có thực lực thì đừng học theo người khác ra ngoài giả vờ, cút!”
Quách Cường ngồi dưới đất nhìn cái bắp chân không ngừng chảy máu của mình, mắt đỏ lên, sợ tới mức cơ thể cũng đang run rẩy.
Hai người đang đè Trương Thành nhìn nhau, cố hết sức ép mình lấy lại bình tĩnh, sau đó nói với Trương Thác: “Người anh em thuộc bên nào đấy, người của Thanh Diệp chúng tôi không phải anh nói đánh thì đánh đâu!”
“Ha!”
Trương Thác cười khẽ một tiếng, quay lại sofa ngồi xuống, rót cho mình một ly bia: “Tôi đếm ba tiếng, nếu ai trong các người còn dám đứng trong căn phòng này, tôi lập tức đánh người đó tàn Am phế.
Trương Thác bưng ly bia lên, không thèm nâng mắt một cái: “Một”
Lúc Trương Thác nói “đánh người đó tàn phế”, mấy người Quách Cường dẫn đến lập tức cảm thấy hết hồn, khi nấy bọn họ đã tận mắt nhìn thấy người tàn nhẫn này ra tay thế nào, hoàn toàn không có chút chần chừ.
“Hai.” Trương Thác đặt ly bia tới bên miệng, uống vào một ngụm.
“Được! Anh đúng là to gan, tôi muốn xem thử hôm nay anh ra khỏi khu phố này bằng cách nào Hai người đè Trương Thành buông tay, kéo Quách Cường đang ngồi ôm chân khóc lóc dưới đất ra khỏi phòng bao.
Ị”
Trong phòng bao lại trở nên yên tĩnh.
Trương Thành thở phào một hơi, cười khổ với Trương Thác: “Anh rể, lần này để anh chê cười rồi.”
Trương Thác nhíu mày, lấy làm lạ hỏi: “Thanh Diệp xã của mấy cậu mâu thuẫn nội bộ à?”
Trương Thành gật đầu đáp: “Anh rể, anh không biết ấy chứ, Thanh Diệp xã của chúng em vấn luôn là băng nhóm xã hội đen lớn nhất của Ngân Châu, nhưng nói là băng nhóm xã hội đen, đại ca Lôi Công lại cấm chúng em làm tất cả mọi chuyện trái pháp luật ngoài những chuyện nhất định phải sống mái với nhau, không cho thành viên của Thanh Diệp xã chạm vào cờ bạc và ma túy, cũng không cho mấy người xấu xa trong giới đụng vào khu đại học.
Có thể nói, Thanh Diệp xã là một ô dù ngầm. Nhưng khoảng thời gian trước, Thanh Diệp xã liên tục xảy ra biến cố, đại ca Lôi Công thoái vị, nhường chức Xã trưởng cho cô Cả, khiến rất nhiều người đều thầm thấy không phục, cho nên…”
“Cho nên đã chia thành hai phe phái?” Trương Thác trợn ngược mắt, đây là tình tiết trong phim điện ảnh mài
Chương 123
Trương Thành cũng cảm thấy tình tiết này khá máu chó, cười ngượng ngùng với Trương Thác: “Là thế này ạ, bên trong Thanh Diệp vốn có người không phục cô chủ, kết quả Thanh Diệp lại xảy ra vài chuyện, đại ca Bảo Tử Đầu của em là Nhị đương gia của Thanh Diệp, mấy lần sống mái đều bị thương nặng, bây giờ hai tay đã hoàn toàn bị người ta làm tàn phế, người ngấp nghề vị trí của đại ca em lập tức nhảy ra.
Trương Thác đăm chiêu gật đầu, anh từng ra tay với Bảo Tử Đầu, cũng hiểu đại khái thực lực của ông ta. Đối với người bình thường, Bảo Tử Đầu là một cao thủ, nhưng với người luyện võ, thân thủ của ông ta cũng rất bình thường. Mà gần đây Thanh Diệp đánh nhau mấy lần Trương Thác cũng đều biết, đối mặt với những người đó, chắc chắn Báo Tử Đầu không phải là đối thủ, ra tay mấy lần ông ta đều bị thương nặng. Hơn nữa nói tới nói lui, bàn về quan hệ thân thích, mình còn phải gọi Bảo Tử Đầu một tiếng dượng nữa.
Nếu là trước kia, chắc chắn Trương Thác lười quan tâm đến những chuyện thế này, nhưng bây giờ thì khác, mình và Hàn Văn Tĩnh đã xảy ra nhiều chuyện như vậy. Thanh Diệp nổi loạn, mình cũng không thể mặc kệ ngồi xem.
Trương Thác lại hỏi Trương Thành: “Anh Long khi nãy cậu ta nói là ai?”
Trương Thành trả lời: “Anh Long là người bảo kê ở khu đại học, đánh rất giỏi, nghe nói là xuất thân Á Quân tán thủ của tỉnh. Mấy năm nay đại ca của em là Bảo Tử Đầu vẫn luôn ngồi vị trí Nhị đương gia, trong lòng anh Long rất không phục, bây giờ đại ca của em bị thương, gã ta lập tức nôn nóng muốn lên chức, nhưng không dám biểu hiện quá rõ ràng, chỉ cho người của gã bắt nạt bọn em trong khu đại học thôi.”
Trương Thác nghe xong thì hơi buồn cười, theo cảm nhận của anh, loại chuyện nghiêm trọng trong mắt Trương Thành chẳng khác nào đang đùa giỡn với trẻ con cả Không phải Trương Thác chưa từng gặp chuyện tranh quyền đoạt vị, nhưng những cái anh từng gặp hơi một tí là dùng bom đạn diệt khẩu, mời sát thủ diệt khẩu, cách làm như anh Long này đúng là quá chênh lệch.
“Được rồi.” Nghe thấy chuyện thế này, Trương Thác cũng không còn tâm trạng quan tâm nữa, có lẽ Hàn Văn Tĩnh có thể xử lý cái người tên anh Long này một cách dễ dàng.
Vì chuyện của Quách Cường khi nãy, ba cô gái hát thêm mấy bài thì không còn hứng thú gì nữa, mọi người cũng chuẩn bị rời đi.
Kết quả mới ra khỏi cửa quán bar đã thấy một đám người đông nghẹt bao vây bên ngoài, kẻ cầm đầu chính là hai tên đeo dao đè Trương Thành lại khi nãy, Quách Cương thì được người đỡ đứng một bên. Vừa thấy tình hình này, sắc mặt Trương Thành lập tức trở nên tối tăm.
“Quách Cường, mày muốn làm lớn chuyện này lên đúng không?”
“Trương Thành, bây giờ không có chuyện của mày Tạo muốn tính sổ với nó!”
Quách Cường chỉ vào Trương Thác: “Ranh con, không phải khi nãy mày rất ngông cuống sao? Bây giờ ngông cuồng tiếp cho tạo coi?”
Trương Thác nhìn đám người đông nghẹt tập trung bên ngoài quán bar, có ít nhất ba mươi mấy người.
Đối mặt với những người này, vẻ mặt Trương Thác vẫn hồ hững như cũ.
“Anh rể, chúng ta báo cảnh sát đi. Ba cô gái hơi sợ hãi đứng sau lưng Trương Thác, tình huống thế này nam sinh nhìn thấy còn sợ, huống chi là nữ sinh bọn họ.
“Không sao.” Trương Thác vỗ bả vai Từ Uyển, an ủi một tiếng. Anh tiến lên một bước, nhìn ba mươi mấy người trước mắt, cất lời: “Ai muốn ra tay thì đứng ra đây!”
Trương Thác vừa dứt lời, ba mươi mấy người vây quanh quán bar đưa mắt nhìn nhau, không có ai bước ra một bước.
Trương Thác đã đoán ra được cảnh này từ lâu, những người này nhìn thì người đồng thế mạnh, nhưng nói trắng ra đều chỉ đến góp vui thôi. Nếu người thật sự muốn báo thù giúp Quách Cường, thì vừa nhìn thấy mình đã ra tay rồi.
Quách Cường thấy người mình gọi tới không hề nhúc nhích thì cảm thấy hơi mất mặt, ra hiệu với đàn em bên cạnh.
Đàn em kia thấy bên mình có nhiều người nên cũng tự tin, hít sâu một hơi bước ra: “Hôm nay tao muốn đánh mày đấy, thì sao nào?”
Đàn em vừa dứt lời đã bị Trương Thác kéo lấy cổ áo, trở tay tát lên mặt hai cái kêu lanh lảnh vang dội, khiến tên đàn em ngơ ngác ngay tại chỗ.
“Cút!”
Trương Thác đạp tên đàn em về ngược lại trong đám người, nói tiếp: “Còn ai muốn ra tay nữa?”
Không một ai trong ba mươi mấy người dám lên tiếng, dù là hai chàng trai đeo dao pha trên hông cũng không dám kêu gào nữa.
Cảnh thế này khiến người ta nhìn mà buồn cười, hơn ba mươi người hùng hổ, kết quả bị một người dọa sợ đến không dám cất lời.
Vào lúc bầu không khí hơi xấu hổ, một giọng nói ngả ngớn vang lên bên ngoài đám người.
“Là ai gây chuyện ở địa bàn của Thanh Diệp bọn tao thế há?”
Nghe thấy giọng nói này, đám người Quách Cường đều lộ ra vẻ mặt vui mừng, còn sắc mặt Trương Thành lại càng tối tăm hơn.
Đám người tản ra để lại một con đường, một người đàn ông thấp bé cao chừng một mét sáu đang chấp tay sau lưng đi về phía mấy người Trương Thác theo con đường này, mấy người còn lại đều cung kính gọi một tiếng anh “Đây là ai?” Trương Thác khó hiểu hỏi. Mỗi lần Thanh Diệp xảy ra chuyện lớn, Trương Thác cũng không nhìn thấy Thanh Diệp có nhiều người như vậy, hôm nay thì hay lắm, vừa có Long vừa có Hổ. Trương Thành nhỏ giọng nói: “Anh Hổ là trợ thủ đắc lực của anh Long, có gã ở đây thì đương nhiên anh Long cũng ở gần đó. Nếu anh Long có mặt, chuyện hôm nay sẽ không dễ xử lý nữa.
Sắc mặt Trương Thành rất khó coi, rõ ràng cậu ta vẫn rất kiêng dè cái người gọi là anh Long kia.
Anh Hồ chỉ cao một mét sáu đi tới trước mặt Trương Thác, châm một điều thuốc cho mình, ngẩng đầu nhìn Trương Thác: “Ranh con, mày ngông cuồng quá nhỉ? Biết đây là địa bàn của ai không?”
Trương Thành chủ động nói: “Anh Hồ, chuyện này không thể trách chúng tôi được, là Quách Cường.
“Câm miệng!”
Anh Hổ hét lớn một tiếng, trừng Trương Thành một cái: “Cho mày nói chuyện rồi hả? Thứ không có phép tắc!”
“Xin… xin lỗi.” Trương Thành cúi đầu, rõ là rất thận trọng: “Nhưng anh Hồ “Bảo mày câm miệng, không nghe thấy sao?” Anh Hồ ném thuốc lá đang cầm trong tay lên người Trương Thành, đốm lửa bắn lên người nhưng cậu ta cũng không dám động đậy một chút.
Anh Hồ lại nhìn về phía Trương Thác: “Khi nãy mày hỏi còn ai muốn ra tay nữa không à? Người của Thanh Diệp bọn tao mà mày có thể đánh sao?”
“Anh Hồ, chuyện này không liên quan đến anh rể của tôi, là chuyện riêng của tôi và Quách Cường.
“Con mẹ nó, tao bảo mày cầm miệng!”
Anh Hổ nhấc chân muốn đá thẳng lên người Trương Thành.
Trong mắt Trương Thác lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, siết chặt hai tay, vừa định ra tay lại nghe thấy một tiếng thét chói tai.
“A Hồ! Đi, xảy ra chuyện rồi!”
Bên ngoài đám người vang lên giọng nói hơi mất kiên nhẫn.
Cũng ngay sau đó, người bao vây trước mặt Trương Thác đồng loạt cúi đầu, hồ một tiếng anh Long.
Trương Thác cũng đúng lúc nhìn thấy người gọi là anh Long này, một người đàn ông khỏe mạnh, bắp chân lộ ra bên ngoài tràn đầy sức mạnh, vừa nhìn đã biết là một người luyện võ.
Anh Hổ vốn mang vẻ mặt khó chịu, sau khi nghe thấy mấy chữ đã xảy ra chuyện thì hung hãng nhìn Trương Thác nói mày gặp may đấy, còn làm ra động tác cắt cổ với anh.
Đúng lúc này, điện thoại của Trương Thác cũng reo lên, giọng nói lo lắng của Hàn Văn Tĩnh phát ra từ bên trong.
“Trương Thác, Hắc Lôi dẫn Tử Cực Môn tìm đến rồi!”
Chương 124
Câu lạc bộ tư nhân Trường Hoàng tọa lạc ở vùng ngoại thành thành phố Ngân Châu, ấn tượng của câu lạc bộ này trong mắt đa số người dân của thành phố chỉ có mot, dat do!
Cánh cửa lớn màu đỏ thẫm xa hoa chiếm diện tích rất lớn, người không có tiền chỉ liếc mắt một cái đã thấy chùn bước.
Trên bãi đỗ xe trước cửa lớn của câu lạc bộ tư nhân Trường Hoàng chưa từng có xe dưới tám trăm nghìn đồ lại, nhưng hôm nay có một ngoại lệ.
Một chiếc RAV4 dừng lại trên bãi đỗ xe, so sánh với các siêu xe như Mercedes Land Rover ở đây, chiếc RAV4 này có vẻ hơi chói mắt.
Cửa xe mở ra, Trương Thác dẫn theo Trương Thành và ba cô gái Từ Uyển cùng xuống xe.
Câu lạc bộ Trường Hoảng không có kiểu trang trí xa hoa mà giống như một trang trại rượu tư nhân, lúc này bầu trời đã tối lại từ lâu, cửa lớn của câu lạc bộ Trường Hoằng như một cái chậu máu to đang ẩn núp trong đêm den.
Đàn em của băng nhóm mặc âu phục đen đứng một hàng trước cửa lớn câu lạc bộ.
Trương Thành tận mắt nhìn thấy anh Long và anh Hổ khi nãy đều đi vào câu lạc bộ.
Cậu ta nuốt một ngụm nước miếng: “Anh rể, anh muốn dẫn bọn em đi vào sao? Nhưng em nghe nói tối nay câu lạc bộ này bị Thanh Diệp bao trọn rồi, nói là có chuyện lớn phải giải quyết.
“Đi, dẫn cậu vào xem.” Trương Thác vỗ bả vai Trương Thành, đi nhanh tới cửa câu lạc bộ.
Khi nãy Hàn Văn Tĩnh gọi một cuộc điện thoại thì Trương Thác lập tức chạy đến đây, lý do dẫn Trương Thành đến chỉ có một, lát nữa sẽ trút giận giúp cậu ta.
Trương Thành kéo ống tay áo của Trương Thác, dè dặt nói: “Anh rể, có lẽ chúng ta không vào được đầu.”
“Không phải cậu là người của Thanh Diệp à?” Trương Thác tò mò nhìn thoáng qua Trương Thành.
Trương Thành gật đầu: “Anh rể, em đúng là người của Thanh Diệp, nhưng cấp bậc này không đủ tiêu chuẩn mà.”
“Không sao.” Trương Thác không quan tâm khoát tay: “Lát nữa cậu giả vờ một chút là được.”
Nói xong, Trương Thác không đợi cậu ta nói gì nữa đã đi thẳng đến trước cửa lớn. Trương Thành ở phía sau muốn khuyên cũng không kịp nữa, chỉ có thể đi theo anh. Lúc đến gần cửa lớn màu đỏ thẫm, Trương Thành hơi kinh hồn bạt vía, sợ bị người ta nhìn ra cái gì. Phải biết rằng quy tắc của Thanh Diệp xã cực kỳ nghiêm ngặt, xã đoàn có công việc quan trọng, mình không được mời đã tự đi tới sẽ bị phạt không nhẹ. Thấy cửa lớn ngày càng gần, trong lòng Trương Thành cũng ngày càng căng thẳng, đầu cũng vô thức cúi thấp xuống “Đứng lại, cậu làm gì đấy!”
Một đàn em mặc âu phục quát lớn khiến Trương Thành sợ đến run rẩy một cái.
Trương Thành nâng mắt nhìn lên, quả nhiên thấy mấy người xung quanh đang nhìn mình.
“Tôi..” Trương Thành há miệng, còn chưa kịp nói gì đã nghe giọng nói của Trương Thác vang lên.
“Chúng tôi là người của anh Bảo!”
“Anh Bảo? Sao tôi chưa từng gặp anh.” Một đàn em nghi ngờ kêu lên, muốn nhìn rõ khuôn mặt của Trương Thác qua bóng đêm mờ tối. Khi cậu ta nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của Trương Thác thì không nhịn được rùng mình một cái, sợ tới mức hai chân mềm nhũn. Cậu ta là người từng tham gia đại chiến ở quán bar Dạ Sắc và lầu Bát Tiên, có ấn tượng rất sâu sắc với người đàn ông trước mặt.
“Thế nào? Chưa từng gặp à?” Trương Thác nở nụ cười.
Đàn em nói chuyện vội vàng cúi đầu: “Gặp rồi, gặp rồi ạ, mời vào “
Trương Thác hừ một tiếng, quay đầu vẫy tay với ba cô gái, sau đó bước vào trong cửa lớn.
Trương Thành thấy thế thì thở phào, bước nhanh theo Trương Thác.
Bước vào cửa lớn màu đỏ thẫm, đi trên con đường đất, bóng cây trước mắt giương nanh múa vuốt tựa như một đảm ma quỷ muốn ăn tươi nuốt sống người đi ngang qua.
“Anh rể, có vẻ hơi đáng sợ. Tôn Lam ôm lấy một cánh tay của Trương Khiết, cả người đều có lại “Anh rể, chúng ta đến đây làm gì thế?” Từ Uyển hơi khó hiểu hỏi.
“Đương nhiên là trả thù rồi!”
Trương Thác không hề nghĩ ngợi đã trả lời: “Khi nãy những người đó kiêu ngạo như vậy, chẳng lẽ có thể để bọn họ làm phách xong bỏ chạy hay sao?”
Bước qua con đường đất đầy bóng rầm rồi lại đi tiếp, lập tức nhìn thấy từng căn nhà hai tầng kiểu biệt thự đèn đuốc sáng trưng được xây dựng trong trang viên, căn biệt thự nào cũng sáng đèn.
Xung quanh biệt thự có đình nghỉ mát bằng gỗ, giá đồ nướng, thậm chí còn có núi giả, suối nhỏ nhân tạo, dòng suối trong suốt có cá bơi qua, rất nhiều thứ độc đảo đều để lộ giá cả đắt đỏ của câu lạc bộ.
Ở cửa vào hầm rượu dưới lòng đất có bốn thành viên của Thanh Diệp xã mặc âu phục đang đứng đó, năm người Trương Thác vừa xuất hiện đã bị hỏi.
“Chúng tôi là người của anh Bảo.” Trương Thác vẫn nói câu cũ, sau khi nói xong thì được người dẫn vào hầm rượu dưới lòng đất. Cửa vào hầm rượu rất hẹp, chỉ vừa cho hai người đi song song, bậc thang xây bằng đất bùn rất có cảm giác cổ xưa. Khi Trương Thác bước xuống bậc thang đầu tiên đã ngửi thấy mùi rượu nồng đậm. Càng đi sâu vào trong thì đường càng rộng hơn, cho đến khi xuất hiện một cái sảnh lớn. Trong phòng cất trữ rượu nho thượng hạng, bên cạnh mỗi bình rượu đều viết năm rượu và quy trình ủ rượu.
Mặt đất của đại sảnh trái kín gạch men sứ trắng sáng, trên đỉnh đầu có một cái đèn treo thủy tinh rất lớn, ngọn đèn chiếu xuống, năm màu sặc sỡ chiếu rọi lên tủ rượu gỗ đắt đỏ.
Đây là lần đầu tiên ba cô gái đi vào trang trại rượu thế này, tò mò nhìn mấy chai rượu nho.
“Các vị có đặt rượu trước không a?” Một nhân viên phục vụ trẻ tuổi đẹp trai mặc áo gi lê trắng đen đi ra từ trong góc của đại sảnh, cung kính hỏi.
Trương Thác mỉm cười lắc đầu: “Không có “Mời đi theo tôi. Nhân viên phục vụ ra hiệu mời, sau đó quay đầu đi đẳng trước dẫn đường.
Nếu không bước vào hầm rượu này mà chỉ ở trên mặt đất, chắc chắn không ai ngờ dưới đây sẽ có một không gian khác. Đi vào bằng một lối đi hẹp, nhưng không gian bên trong lại rộng đến bất ngờ.
Năm người Trương Thác đi theo nhân viên phục vụ liên tục bước qua mấy đại sảnh, cuối cùng dừng lại trước tủ cât rượu.
Nhân viên phục vụ đặt tay lên bình rượu vang đỏ thứ năm hàng thứ ba trong tủ rượu, vặn nhẹ một cái, tủ rượu phát ra tiếng kẽo kẹt rồi từ từ di chuyển trong ánh mặt khiếp sợ của ba cô gái và Trương Thành.
“Các vị, mời. Nhân viên phục vụ xoay người ra hiệu.
Tủ rượu từ từ di chuyển, cảnh phía sau tủ cũng đập vào mắt bọn họ, ngoài Trương Thác ra, bốn người còn lại đều há to miệng.
Rõ ràng cái xuất hiện trước mặt bọn họ là một sàn đấu boxing! Diện tích cả sàn rộng chừng hai sân bóng. Bên trong không chỉ có sàn đấu quyền Anh thường thấy mà còn có một cái lồng sắt! Trên lồng sắt còn dính vết máu đã khô đến đen lại, không biết có bao nhiêu người đã để lại máu lên đó nữa.
Cho dù thế nào, mấy người Từ Uyển cũng không thể ngờ đến tất cả chuyện này.
Còn Trương Thác lại điềm nhiên nhìn tất cả mọi thứ, những cái này, khi nãy Hàn Văn Tĩnh đều gửi tin nhắn nói với anh cả rồi. Nhưng dù Hàn Văn Tĩnh không nói, Trương Thác cũng không cảm thấy bất ngờ. Anh biết gần như từng thành phố đều có một nơi không muốn ai biết thế này.
Chủ Đề Rể: Chàng Rể Quyền Thế
Chương 125
Lúc này có không ít người đang tụ tập trên sàn đấu dưới lòng đất, liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra người tụ tập ở đây chia làm mấy phe phái.
Người cùng phe mặc quân áo giống nhau, mọi người tạo thành một vòng tròn lớn đều đưa mặt về phía cái lồng, mấy người ngồi trên vị trí trung tâm nhất chính là Đương gia của những phe phái này. nói này, Bảo Tử Đầu còn có chút quy tắc nào không vậy, chuyện quan trọng thế này của xã đoàn mà chó mèo đó cũng có thể đi vào sao?” Một âm thanh vang lên trước mặt năm người Trương Thác.
Người nói chuyện là anh Hồ đến trước mấy người Trương Thác một bước.
Anh Hổ khoanh tay nhìn chằm chằm mấy người Trương Thác: “Đây là nơi các người có thể đến? Là nơi các người nên đến à? Làm việc không có chút quy tắc, mau cút Anh Long đi trước anh Hồ nhìn thoáng qua mấy người Trương Thác, nhíu mày nhưng không nói gì. mắt kia như đang nhìn mấy con bọ đáng ghét vậy.
Anh Hổ vừa dứt lời, một giọng nói đã vang lên.
“Chuyện của anh Bảo chúng tôi vẫn chưa tới lượt mấy người quan tâm nhỉ? Khi nào mấy người ngồi lên vị trí Nhị đương gia rồi thì hắn đến khoa tay múa chân nhé!”
Một chàng trai để tóc dài đi tới từ một bên.
Trương Thành vừa thấy chàng trai này thì vội vàng cúi đầu: “A Thủ, tôi dạy dỗ đàn em một chút thôi thì sao, cái này cũng không được Anh Hổ châm một thuốc, ngạo nhìn chàng trai tóc “Hình như đảm làm lớn các người hơi không tuân thủ quy tắc rồi, chuyện hôm nay mà đảm chó mèo bọn họ có thể tới sao?”
“Anh Bảo của chúng tôi muốn người nào đến thì cho người đó đến, các người không có tư cách nói chuyện, lo chuyện của mình đi, A Anh không hề sợ hãi đáp lại, sau đó vẫy tay với Trương Thành: “A Thành, dẫn người của cậu đến đây.
“À, được Trương Thành vội vàng gật đầu đi về phía anh Thù.
Mấy người Trương Thác đi theo phía sau Trương Thành, trong mắt người ngoài, Trương Thác chẳng khác nào tay sai của Trương Thành.
Anh Hổ làm động tác tay cắt cổ với anh nghênh ngang đi tới chỗ lồng sắt.
Đợi anh Hồ đi rồi, anh Thù nhíu mày: “A Thành, sao cậu lại đến đây? Ai bảo cậu đến?”
Trương Thành há miệng, không biết nên giải thích thế nào. Anh Thù này là trợ thủ đắc lực của anh Bảo, anh Bảo cho ai đến, không cho ai đến, anh ta đều hiểu rõ.
Anh Thù thấy dáng vẻ không nói nên lời của Trương Thành thì thở dài: “Bỏ đi, suy nghĩ của cậu tôi biết, chẳng qua là muốn làm nhiều thêm chút chuyện cho xã đoàn. Nhưng chuyện lần này không phải chúng ta có thể nhúng tay vào được “Anh Thủ, xảy ra chuyện gì thế, em cảm thấy hình như đại ca của rất nhiều băng nhóm ở Ngân Châu đều đến rồi.” Trương Thành nhìn vị trí trước cái lồng sắt, có rất nhiều bóng dáng quen thuộc.
“Đâu chỉ là đại ca của băng nhóm ở Ngân Châu, lần này cả đại ca của băng nhóm ở tỉnh Ninh đều đến đông đủ rồi.” Anh Thù dầu môi tới chỗ lồng sắt: “Đây có thể nói là lần ầm ĩ nhất của các băng nhóm ở tỉnh Ninh, từ khi cô chủ của chúng ta lên chức tới nay đã diệt trừ không ít đối thủ. Lần này là chống lại Hắc Lồi rồi.”
“Hắc Lôi!”
Trương Thành trợn tròn mắt, cậu ta không chỉ mới nghe nói đến tiếng tăm của băng nhóm xã hội đen dẫn đầu tỉnh Ninh này lần đầu: “Anh Thù, vậy chẳng phải lần này chúng ta không có phần thắng sao.
“Cái đó thì chưa chắc.” Anh Thù gật đầu: “Hắc Lôi thật sự lợi hại, nhưng cậu cũng đừng xem thường thủ đoạn của cô chủ chúng ta. Nghe anh Bảo nói bên cạnh cô chủ còn có một cao thủ siêu cấp nữa, lần này Hắc Lôi hùng hổ đến đây nhưng không phải tìm chúng ta sống mái, mà là đấu võ. Nếu vị cao thủ bên cạnh cô chủ đủ lợi hại thì lần này chúng ta vẫn rất có phần thắng”
“Cao thủ siêu cấp!”
Trương Thành đưa ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía lông sắt, đàn ông luôn có một loại xúc động khó nói thành lời với hai chữ cao thủ này. Mười mấy Đương gia của băng nhóm ngôi xung quanh lồng sắt, người ngôi trên hai cái ghế lớn nhất trong đó lần lượt là Đương gia của Thanh Diệp – Hàn Văn Tĩnh và Đương gia của Hắc Lôi – Hắc Hồng.
Hắc Hồng ngắm nghĩa nhân ngọc trên tay phải: “Cô nhóc, lần này đấu võ, cô muốn chơi thế nào?”
Hàn Văn Tĩnh mặc áo khoác màu vàng nhạt hơi nghiêng người trên ghế, tư thế kia tựa như chúa tể thời cổ đại, cổ ta nhìn Hắc Hồng nói: “Đại ca Hắc, chuyện lần này là ông hẹn, thà hỏi tôi chơi thể nào, không bằng xem đại ca Hắc muốn chơi thế nào đi.”
“Ha ha.” Hắc Hồng cười hai tiếng, nói sang sảng: “Được, nếu cô nhóc đã nói thế rồi, Hắc Hồng tôi cũng sẽ không nói nhiều nữa, quy tắc đấu võ của tôi rất đơn giản, tôi ra năm người, Thanh Diệp xã của các cô tùy ý, chỉ cần có thể lần lượt đánh bại năm người này của tôi, Hắc Lôi của tôi sẽ bỏ qua tất cả chuyện cũ, thế nào?”
Hắc Hồng vừa dứt lời, bên dưới lập tức xôn xao.
“Hắc Lôi chỉ ra năm người, Thanh Diệp tùy ý!”
“Cái này… đúng là quá tự tin!”
“Đại ca Hắc có thể nói ra lời như thế thì chắc chắn ông ta có lòng tin, sàn đấu dưới lòng đất này tồn tại nhiều năm như vậy, trước giờ chưa từng nghe nói Hắc Lôi sẽ có lúc thua!”
“Thanh Diệp dám tiếp ư?”
“Tiếp, sẽ phải đối mặt với át chủ bài của Hắc Lôi, không tiếp, vậy sau này khó mà lăn lộn trong giới. Vào khoảnh khắc này, mọi người đều nhìn Hàn Văn Tĩnh.
Hàn Văn Tĩnh cười cười: “Đại ca Hắc, ông thế này là cố ý nhường tiểu bối hay sao.
Hắc Hồng chỉ cười không nói gì.
Hàn Văn Tĩnh uốn éo vòng eo nhỏ nhắn, đứng lên khỏi ghế ngồi, quét mắt nhìn thành viên của Thanh Diệp ở phía sau, cất cao giọng nói: “Mọi người, tôi nghĩ khi nãy mọi người cũng nghe thấy lời của đại ca Hắc rồi, lần đầu võ này đại ca Hắc chỉ ra năm người, Thanh Diệp chúng ta, ai là người muốn lên đầu tiên đây?”
“Để tôi!”
Hàn Văn Tĩnh vừa dứt lời đã có một người đàn ông to khỏe đứng dậy.
“Là anh Mãnh của Tây Đường! Lúc trước liên tục rèn luyện ở bốn phòng tập thể hình, một người đánh bốn năm người cũng không thành vấn đề. Có người nói ra thân phận của người đàn ông.
Người đàn ông mặc áo ba lỗ trắng, cơ bắp trên người lồi lộ, vừa nhìn đã thấy tràn trề sức mạnh.
Chỗ đấu võ là ở trong lồng sắt, một khi vào lồng, chưa phân rõ thắng thua thì không được rời khỏi, ai cũng không thể can thiệp vào hai người đấu võ Anh Mãnh không nói hai lời đã đi thẳng vào trong lồng såt.
Hàn Văn Tĩnh ra hiệu với Hắc Hồng: “Đại ca Hắc, người của ông đâu?”
Một cô gải trẻ tuổi đi ra từ sau lưng Hắc Hồng, nhìn qua cũng chỉ hai mươi mấy tuổi, mặc quần áo thể thao bình thường, cột tóc đuôi ngựa.
Cô gái này cũng không nói gì mà đi thẳng vào trong lồng sắt. Sự xuất hiện của cô ta khiến xung quanh vang lên âm thanh kỳ lạ. Ai cũng không ngờ người đầu tiên đầu võ của Hắc Lôi là một cô gái trẻ tuổi như vậy.
“Anh Thủ, anh nói xem có phải Hắc Lôi cố ý nhường chúng ta không? Chắc anh Mãnh không cần dùng một tay cũng đánh thắng cô nhóc kia nhỉ?” Trương Thành nhìn hai người trong lồng sắt, vẻ mặt hơi kỳ lạ, đối lập thế này, giống như sói xám lớn và thỏ trắng nhỏ vậy.
Anh Thù đồng ý gật đầu, vừa muốn bình luận, chợt nghe bên tại vang lên câu nói thế này.
“Anh Mãnh kia của các cậu sẽ thua
Chương 126
Anh Thù bất mãn nhìn người nói chuyện, chính là Trương Thác.
“Cậu nhóc, cậu có chút mặt nhìn nào không vậy? Sao A Mãnh thua được chứ?”
Trương Thành cũng đáp: “Anh rể, có lẽ anh Mãnh sẽ không thua đâu, anh nhìn vóc dáng của cô gái kia đi, sao có thể là đối thủ của anh Mãnh được chứ.”
Trương Thác lắc đầu, cười nói: “Vóc dáng không đại diện cho thực lực, anh Mãnh kia của các cậu nhìn thì thấy to lớn cường tráng, thật ra thân dưới không vững. Cô gái đó trông trẻ tuổi yếu ớt, nhưng khi đi đường lại mang theo sức mạnh tiềm ẩn. Nếu tôi đoán không sai, lát nữa cô gái kia chỉ cần nhiều nhất ba chiêu đã có thể đánh ngã đối thủ rồi.”
Anh Thù bĩu môi, rõ ràng khinh thường lời của Tưởng Thác.
Trương Thành cười gượng, cậu ta không tiện phản bác Trương Thác, nhưng thật sự khó mà tin vóc người anh Mãnh cường tráng như thế lại không phải đối thủ của một cô nhóc?
Còn ba cô gái Từ Uyển thì không nghi ngờ nhiều như vậy, trong lòng bọn họ, bây giờ gần như Trương Thác nói cái gì sẽ tin cái đó.
Sàn đấu lồng sắt, vào khoảnh khắc hàng rào sắt đóng lại đã đại biểu cho việc bắt đầu, chỉ sau khi có một bên ngã xuống, hàng rào của lồng sắt mới có thể mở ra. không gian trong lồng khá nhỏ, tính ra không hơn ba mươi mét vuông, hai người trong lồng muốn trốn cũng không được.
Anh Mãnh nhìn cô gái nhỏ gầy trước mắt, cười khẩy: “Thật không hiểu nổi, Hắc Lôi gọi cô đến đấu võ hay tìm cái chết thế?” Cô gái bình tĩnh đứng tại chỗ không nói một câu.
Anh Mãnh thấy đối phương hoàn toàn không quan tâm đến mình, trong lòng hơi bất mãn, hừ lạnh một tiếng, siết chặt nằm đấm đi tới chỗ cô gái.
Hàn Văn Tĩnh ngồi trên ghế nhìn cô gái trong lồng, mày liều hơi nhíu lại, cô ta không cho rằng Hắc Hồng cố ý nhường mình. Sau khi biết một vài thứ liên quan đến võ cổ truyền từ Trương Thác, Hàn Văn Tĩnh hoàn toàn hiểu ra cái gì là không thể nhìn người bằng vẻ bề ngoài. Bạn nhìn thấy một người gầy yếu, nhưng lại có thể bộc phát ra sức mạnh khó mà tưởng tượng được.
Hàn Văn Tĩnh không nghĩ anh Mãnh có thể thắng, nói một cách khác, cô ta không cho rằng ngoài Trương Thác, bên của mình còn ai có thể chắc chắn thắng được người của Hắc Hồng.
Anh Mãnh đi đến trước mặt cô gái, cười khẩy một tiếng: “Cô nhóc, cô đừng trách tôi, muốn trách thì trách người phải cô lên sàn đấu nhé!
Anh Mãnh vừa dứt lời đã đánh một quyền lên người cô gái.
Khi người bên ngoài lồng sắt nhìn thấy anh Mãnh vung ra một quyền mạnh mẽ như thế đều không đành lòng nhắm mắt lại, bọn họ như đã nhìn thấy cảnh cô gái trẻ tuổi này bị đánh ngã xuống đất rồi. Nhưng sự thật vượt ngoài dự đoán của bọn họ.
Chỉ thấy lúc quyền đấm này của anh Mãnh sắp đánh trúng cô gái, cô ta đưa tay phải nằm lấy bàn tay của anh Mãnh nhanh như chớp, một quyền mạnh mẽ của anh Mãnh mà lại bị cô gái giữ chặt được.
“Cái gì!”
Anh Mãnh thay đổi sắc mặt, theo bản năng muốn rút tay về, nhưng anh ta phát hiện tay của mình như bị một cái kìm lớn kẹp chặt, không thể nhúc nhích.
Vào lúc này, cuối cùng anh Mãnh cũng nhận ra có điều không đúng.
“Cô!”
Anh Mãnh hét to một tiếng, vừa mới lên