Chương 148 : Không thiếu kỳ tích
Cổng chính Tập đoàn Lâm Thị.
Một băng rôn nền đỏ chữ đen treo ngang ngay cửa chính của tập đoàn.
Trên băng rôn viết nhiệt liệt chúc mừng Lâm Thị và Tập đoàn Gia Long nước Pháp đạt thành hợp tác vượt bậc!
Tất cả nhân viên Lâm Thị đều gác việc đang làm lại, tập hợp ở cửa lớn, công ty quy mô mấy trăm người, thể hiện cho người khác thấy sự lớn mạnh của Tập đoàn Lâm Thị.
Hai người Trương Thác và Thu Vũ, mỗi người đeo một bông hoa hồng thật to trước ngực, đứng bên dưới băng rôn. "Tôi nói này Chủ tịch Lâm, có cần trưng trổ như vậy không hả, còn đeo hoa hồng to nữa chứ?" Trương Thác nhìn cách ăn mặc của mình, có chút cạn lời. "Trưng trổ cái gì chứ, đây là truyền thông, cử đeo vào!" Lâm Ngữ Lam lườm một cái, khi nhìn thấy Trương Thác đeo bông hoa hồng to trên ngực, trên mặt bất giác lộ ra nét cười.
Giám đốc Tôn của bộ phận Marketing chạy đến: "Chủ tịch Lâm, đã chuẩn bị xong hết rồi, đến lượt cô lên phát biểu."
Trước cửa lớn Tập đoàn Lâm Thị có đặt một chiếc micro.
Lâm Ngữ Lam gật gật đầu, đi đến trước micro, hằng giọng một cái, mở miệng nói: "Lần này triệu tập mọi người đến đây là có hai việc muốn công bố, chuyện thứ nhất, từ hôm nay trở đi, công ty chúng ta đã đạt thành quan hệ hợp tác chiến lược với Tập đoàn Gia Long của nước Pháp, trong khoảng thời gian rất dài sau này, tôi hy vọng mọi người ít nhiều gì có thể tự học một ít tiếng Pháp, nếu muốn được đào tạo sâu về phương diện này, có thể báo cáo gáim đốc bộ phận, công ty sẽ bỏ vốn để tiến hành đào tạo cho các vị, dự tính một năm sau, công ty sẽ thành lập bộ phận nghiệp vụ có trụ sở ở Pháp, tôi hy vọng mọi người cố gắng ở phương diện này nhiều hơn."
Lâm Ngữ Lam nói xong chuyện thứ nhất, trên mặt rất nhiều người đều lộ ra vẻ mong mỏi, đây tuyệt đối là một cơ hội thăng chức, cơ hội hoàn toàn do công ty cung cấp, có thể nắm bắt được hay không thì phải xem xem mình có cố gắng hay không, công ty bỏ tiền ra đào tạo, chế độ như vậy, phần lớn công ty đều không thể sánh bằng được. "Được rồi, đây là chuyện thứ nhất, tất cả mọi người hãy suy nghĩ thật kỹ, chuyện thứ hai là chuyện mà mọi người quan tâm nhất, vấn đề chế độ, trước đây, trước khi bộ phận nghiệp vụ được thành lập, tôi đã từng muốn đạt được một hợp đồng, hơn nữa còn hứa hẹn, miễn là người của bộ phận nghiệp vụ có thể ký kết được hợp đồng này, giải quyết được khách hàng, công ty sẽ trích tiền hoa hồng năm trăm nghìn cho người đó, tôi đoán là, rất nhiều người đều cho rằng tôi đang nói đùa, nhưng hôm nay tôi muốn nói với các vị, tôi không hề nói đùa, hai vị đang đứng đẳng sau tôi, là nhân viên mới của công ty chúng ta, đây là Trương Thác, thời gian nhận chức còn chưa đến một tuần, cô gái trẻ này là Thu Vũ, còn đang học năm thứ tư đại học, đến công ty chúng ta thực tập, chính là hai người không có chút kinh nghiệm nào đang đứng đây, đã thông qua sự cố gắng của mình, đàm phán thành công hợp đồng mà lúc đó tôi đã từng hứa hẹn, tiền thưởng năm trăm nghìn, không thiếu một đồng, chia đều cho hai người bọn họ!"
Lâm Ngữ Lam vừa nói dứt câu, đám người tụ tập trước cửa công ty đã xôn xao hắn lên! "Năm trăm nghìn!" "Trời ạ, hai người mới, được tiền hoa hồng năm trăm nghìn!" "Số tiền này còn nhiều hơn số tiền mà tôi kiếm được mấy năm đấy!" "Mẹ kiếp, thật sự phát tiền như vậy sao? Lúc đó tôi còn cho rằng đang nói đùa!" "Không phải sao! Năm trăm nghìn đấy, nếu nói ra con số này, người của những công ty khác tuyệt đối sẽ không tin, công ty trước đây của tôi, ông chủ hứa cuối năm sẽ phát tiền khen thưởng mười nghìn, kết quả cũng chẳng phát đồng nào, muốn ông ta phát năm trăm nghìn, có lẽ chính là ép chết ông ta đó!"
Từng giọng nói vang lên ồn ào khắp nơi.
Một phút đồng hồ sau, Lâm Ngữ Lam mở miệng lần nữa: "Được rồi, các vị, tôi muốn nói là kinh nghiệm làm việc là một phần rất quan trọng, nhưng sự cố gắng của cá nhân cũng quan trọng y như vậy, làm việc ở Lâm Thị, không thiếu kỳ tích, có người nói, mua xổ số trúng được năm triệu, đối với chúng ta mà nói là nằm mơ giữa ban ngày, nhưng tôi tin rằng, chỉ cần mọi người cố gắng, ký được nhiều hợp đồng hơn nữa, tuyệt đối không phải chuyện nằm mơ giữa ban ngày, ở Lâm Thị, Lâm Ngữ Lam tôi đã hứa hẹn thì sẽ làm được! Khoảng thời gian tiếp theo, Lâm Thị sẽ sắp xếp lại hạng mục chiến lược, mà Lâm Thị cũng sẽ chuẩn bị tiền thưởng ba triệu để phát vào cuối năm nay, miễn là các vị bằng lòng cố gắng, Lâm Ngữ Lam tôi cam đoan, chế độ của Lâm Thị tuyệt đối tốt nhất trong tất cả các Tập đoàn của tỉnh Ninh!"
Trong đám người, một tràng tiếng hoan hồ vang lên. "Chủ tịch Lâm khí phách!" "Chủ tịch Lâm oai phong!"
Trương Thác nghe những tiếng hoan hô này, trên mặt hiện lên nụ cười, anh nhìn người phụ nữ đứng trước micro kia, trong lòng tràn đầy tự hào, đây chính là vợ của anh, có năng lực, có bản lĩnh! Chỉ mấy câu nói ngắn ngủi, đã kích thích lòng nhiệt tình của tất cả mọi người, thái độ làm việc của nhân viên có thể quyết định tương lai phát triển của một công ty!
Chung Kỳ vừa mới bị đuổi việc đã thu dọn xong đồ đạc của mình, từ cửa hông công ty yên lặng bước ra, nhìn Thu Vũ đeo hoa hồng to trên ngực, đứng trước cửa công ty, nhận được lời khen ngợi, trong lòng cô ta cảm thấy rất khó chịu, những lời Lâm Ngữ Lam vừa mới nói trên micro, cô ta đều nghe thấy hết, năm trăm nghìn, cho dù có chia đều cho hai người cũng vẫn là hai trăm năm mươi nghìn! Hai trăm năm mươi nghìn này, dựa vào cái gì lại đưa cho Thu Vũ!
Chung Kỳ nhìn chằm chằm cửa chính công ty, trong mắt tràn đầy oán hận, nếu không phải vì Thu Vũ này, nếu không có nhân viên nghiệp vụ chết tiệt kia, làm sao chuyện hôm nay lại có dính líu gì đến mình được chứ!
Chung Kỳ hít sâu một hơi, trong lòng tự an ủi chính mình, hai trăm năm mươi nghìn, cho dù có cho Thu Vũ hai trăm năm mươi nghìn thì sao chứ, hoàn cảnh gia đình của mình vẫn tốt hơn cô ta, còn có một người bạn trai có tiền, rời khỏi Lâm Thị, cùng lắm là tìm một công việc làm lại từ đầu thôi, cho cô ta hai trăm năm mươi nghìn, cô ta cũng không có được cuộc sống thoải mái như mình!
Nghĩ đến những chuyện này, Chung Kỳ cảm thấy trong lòng mình thoải mái hơn rất nhiều, đang định nhấc chân rời đi, giọng nói của Lâm Ngữ Lam lại vang lên lần nữa, thông qua micro, để cho Chung Kỳ nghe thấy rõ ràng. "Còn có một việc nữa, đối tượng hợp tác của chúng ta, ông Eugene vô cùng đánh giá cao phẩm chất tốt đẹp của Thu Vũ, lần nay, ông Eugene đặc biệt tặng cho Thu Vũ một chiếc xe Maserati Quattroporte giá trị một triệu chín trăm bốn mươi nghìn, phẩm chất của một người quan trọng hơn bất kỳ chuyện gì, mặc dù Thu Vũ là người mới, nhưng tôi hy vọng, tất cả mọi người có thể học tập Thu Vũ nhiều hơn nữa."
Lời nói của Lâm Ngữ Lam vang vọng bên tai Chung Kỳ.
Một triệu chín trăm bốn mươi nghìn, Maserati Quattroportel Ngay cả người bạn trai giàu có mà cô ta vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo kia cũng không mua nổi chiếc xe sang trọng như vậy!
Cảm giác đổ kỵ sâu sắc này quanh quẩn trong lòng Chung Kỳ, không cách nào xua tan được!
Đợi sau khi nghi thức trao thưởng ở trước cửa công ty kết thúc, mỗi người trong công ty đều vô cùng phấn khởi, chuyện ngày hôm nay giúp bọn họ hoàn toàn nhìn rõ được chế độ của Lâm Thị, miễn là chịu cố gắng, không phải là không thể làm giàu trong một tháng!
Rất lâu sau khi buổi lễ kết thúc, Thu Vũ cũng chưa kịp tỉnh táo lại.
Sáng hôm nay khi đi ra ngoài, bởi vì phải đàm phán với khách hàng, trái tim cô ta vẫn luôn đập thình thịch thình thịch rất dữ dội, sợ mình có sơ sót gì khi đàm phán với khách hàng, nhưng bây giờ mới có mấy tiếng đồng hồ trôi qua, mấy món quà khổng lồ mà cô ta chưa từng nghĩ đến bao giờ đã từ trên trời rơi xuống! Hai trăm năm mươi nghìn tiền thưởng, chiếc xe sang trọng mấy triệu, toàn bộ đều nên xuống đầu cô, khiến cô có cảm giác cực kỳ không chân thật. "Anh Trương, không phải tôi đang nằm mơ đấy chứ?" Thu Vũ ngẩn mặt ra. "Không phải." Trương Thác lắc đầu: "Đây là những gì có đáng được nhận."
Đối mặt với một khách hàng chưa quen biết, một người mới như Thu Vũ đã cố gắng hết sức mình để đàm phán, đối mặt với sự mê hoặc của năm trăm nghìn kếch xù, Thu Vũ vẫn có thể chủ động đề nghị Trương Thác ký hợp đồng, có biết bao nhiêu người có thể làm được như cô chứ?
Chương 149 : Lần đầu hẹn hò
Khi Trương Thác và Thu Vũ quay về bộ phận nghiệp vụ, ánh mắt những đồng nghiệp trước đây nhìn họ cũng thay đổi hoàn toàn, đám người chị Hồng ban đầu cố tình làm khó dễ vào Thu Vũ, giờ phút này cuối cùng cũng không thể ra vẻ người làm việc lâu năm gì đó được nữa rồi, cũng không dám bắt Thu Vũ quét dọn vệ sinh phòng làm việc nữa.
La Linh gặp chuyện bất ngờ, bây giờ vị trí quản lý bộ phận nghiệp vụ vẫn để trống, sau này sẽ do ai quản lý, dựa theo quy định của bộ phận nghiệp vụ, đó chính là dựa vào thành tích.
Hôm nay Thu Vũ vừa mới đàm phán được một hợp đồng lớn như vậy, rất có thể sẽ trở thành quản lý tiếp theo, bọn họ nịnh bợ còn không kịp đó chứ.
Đối với mấy người chị Hồng, Trương Thác cũng chẳng tính toán nhiều làm gì, dù sao bọn họ cũng không phạm phải sai lầm gì, chẳng qua cách làm có chút vấn đề thôi.
Trong tâm trạng vui sướng của Trương Thác, một ngày làm việc nhanh chóng kết thúc, lúc tan tầm, Thu Vũ nói muốn mời Trương Thác đi ăn cơm nhưng Trương Thác từ chối, trước khi tan làm Lâm Ngữ Lam đã cố tình đến bộ phận nghiệp vụ nói với mọi người, ngày mai sắp xếp một ngày, đến ngày hôm sau lại đến đây cùng lựa chọn ra giám đốc mới. Sau khi tan làm, Lâm Ngữ Lam gọi Trương Thác cùng với Eugene đi ăn cơm, trên bàn cơm còn có mấy người hoàng tử Charles, Milan, Like, mấy người ăn một bữa cơm vô cùng phấn khởi, trên bàn, Lâm Ngữ Lam mở miệng một tiếng là Trương Thác nhà tôi, gọi đến mức Trương Thác nhếch miệng lên mãi không khép lại được, trò chuyện với người điều hành tập đoàn tài chính lớn như Eugene, cũng giúp cho Lâm Ngữ Lam nhận được rất nhiều lợi ích, Eugene còn kích động hơn nữa, ông nhìn Trương Thác, có thể cùng ngồi ăn cơm một bàn với nhân vật như vậy, đối với ông ta mà nói, chính là vinh hạnh bằng trời.
Bữa cơm kết thúc, trong lúc ăn cơm mọi người uống rất nhiều rượu, tất cả mọi người vô cùng vui vẻ.
Sau khi về đến nhà, vì đã uống rượu nên cũng không có chương trình gì khác, mọi người đều đi ngủ sớm.
Một đêm trôi qua, sáng ngày hôm sau, Trương Thác thức dậy rất sớm, hôm nay anh đặc biệt cạo râu, chọn một bộ quần áo bình thường trông rất đẹp mặc lên người, phấn khởi đợi Lâm Ngữ Lam thức dậy.
Nghĩ đến hôm nay sẽ hẹn hò với Lâm Ngữ Lam, trong lòng Trương Thác vô cùng hưng phấn. Trương Thác lại dùng điện thoại di động tìm kiếm xem gần đấy có những nơi nào có phong cảnh đẹp một chút, chuẩn bị lát nữa dẫn Lâm Ngữ Lam đi giải sầu, một người trong thời gian dài cả tinh thần và thân thể đều phải chịu áp lực như vậy, rất dễ dàng ngã quỵ, tận hưởng phong cảnh thiên nhiên nhiều hơn, cũng là một phương pháp giảm áp lực rất tốt.
Mười giờ sáng, dưới sự mong đợi tràn trề của Trương Thác, Lâm Ngữ Lam mặc một chiếc váy liền thân màu vàng nhạt, đứng trước mặt Trương Thác, cho dù ngày nào cũng gặp được người phụ nữ trước mặt này, nhưng Trương Thác vẫn bị vẻ đẹp của Lâm Ngữ Lam làm cho kinh ngạc.
Tơ lụa mềm mại màu vàng nhạt từ vai quấn lên cổ, mái tóc dài đen nhánh xóa tung thoải mái bay phấp phới, giống như tiên nữ sao trời, trên cổ tay trắng nõn đeo vòng ngọc, dương chi bạch ngọc ấm áp tỏa ra ánh sáng không nói nên lời, phối hợp với trang phục đơn giản, chiếu rọi lẫn nhau, trên cổ đeo một sợi dây chuyền vàng lấp lóe ánh sáng.
Người phụ nữ mang một đôi giày vải màu trắng, đôi chân thon dài trắng nõn lộ ra trước mắt Trương Thác, hoàn mỹ không tìm được chút khuyết điểm nào.
Lâm Ngữ Lam nhìn bộ dạng Trương Thác giống như Trư Bát Giới, cảm thấy hơi buồn cười, đồng thời cũng bị ánh mắt nhìn chăm chăm của Trương Thác khiến cho gương mặt đỏ bừng: "Anh nhìn cái gì hả, cũng không phải chưa nhìn thấy bao giờ." "Hì hì." Trương Thác nhe răng cười cười, trong lòng khỏi nói thỏa mãn đến mức độ nào, người phụ nữ hoàn mỹ như vậy chính là vợ của mình, mặc dù mình còn chưa có cơ hội được âu yếm, nhưng dựa theo tình hình này mà tiếp tục phát triển, đây không phải chuyện sớm hay muộn hay sao, thái độ của Lâm Ngữ Lam thay đổi, Trương Thác là người cảm nhận được rõ ràng nhất. "Chủ tịch Lâm, hôm nay chúng ta đi đâu đây?" Trương Thác xoa xoa tay. "Ừm." Lâm Ngữ Lam vươn ngón tay ngọc gõ gõ lên cằm, nghiêng đầu suy nghĩ: "Buổi sáng đi viện bảo tàng dạo trước một vòng xem, xế chiều đi mua sắm, bữa tối tôi đã đặt chỗ ở khách sạn Tân Khải rồi, thuận tiện xem một bộ phim nữa." "Hả?" Trương Thác mở to hai mắt: "Chủ tịch Lâm, đây là lịch trình em sắp đấy hả?" "Đúng vậy, có vấn đề gì sao?" Lâm Ngữ Lam khó hiểu hỏi. "Không được, không được." Trương Thác cuống quýt xua tay: "Như vậy không có chút hiệu quả thư giãn giải tỏa áp lực gì hết, như vậy đi, em nghe theo lịch trình của tôi nhé."
Lâm Ngữ Lam gật gật đầu: "Vậy anh sắp xếp đi."
Thật ra Lâm Ngữ Lam cũng cảm thấy lịch trình của mình có chút nhàm chán, nhưng bây giờ cô quả thật không nghĩ ra được thứ gì khác cả, nhiều năm như vậy, cô chỉ một lòng nghĩ đến công việc, hoàn toàn không có cơ hội chơi đùa gì, cho dù là xung quanh thành phố Ngân Châu cũng chưa từng đi lại được mấy lần, bình thường giải trí cũng chỉ đi dạo phố, xem phim gì đó thôi.
Hai người bước vào sân, Lâm Ngữ Lam đang định đi lái chiếc Benz GT của cô. "Không lái xe, lái xe có gì hay, thời tiết đẹp như vậy, ngồi xe của tôi đi!" Trương Thác vung tay lên. "Xe của anh á?" Lâm Ngữ Lam nghi ngờ nhìn về phía Trương Thác, cô thực sự không nhớ ra được Trương Thác có xe từ bao giờ. "Đây không phải xe sao." Trương Thác lôi chiếc xe đạp cũ phủ đầy bụi trong sân ra ngoài, thổi mạnh một hơi, hất tung một đống bụi trên yên xe lên. Mười phút sau, Trương Thác ngồi lên chiếc xe đạp kiểu cũ đã được anh lau đến sáng bóng, Lâm Ngữ Lam ngồi nghiêng đằng sau, gió nhẹ lướt qua, lay động vạt váy của cô. "Trương Thác, anh đạp chậm thôi!" Lâm Ngữ Lam hai tay ôm eo Trương Thác, trên mặt tràn đầy nét cười, cô đã không nhớ ra được bao lâu rồi mình không ngồi xe đạp, những cảnh tượng như vậy chỉ tồn tại trong ký ức thời thơ ấu. "Yên tâm đi, kỹ năng đạp xe của tôi rất giỏi, ôm chặt nhé, tôi tăng tốc đây!"
Trương Thác đạp bàn đạp thật mạnh, không hề đau lòng cho chiếc xe cổ được đấu giá một tỷ ba đô la Mỹ này.
Dọc đường đi, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của Lâm Ngữ Lam gần như hoàn toàn thu hút ánh nhìn của mọi người xung quanh, rất nhiều người nhìn thấy một cô gái xinh đẹp như vậy lại bằng lòng ngồi sau một chiếc xe đạp, còn nở nụ cười hạnh phúc, đều cảm thấy không đáng.
Một thanh niên lái một chiếc BMW Z4, khi dừng lại đợi đèn xanh, đúng lúc bắt gặp chiếc xe đạp không có động cơ đi trên đường dừng lại bên cạnh mình, người phụ nữ ngồi sau trong nháy mắt đã hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của hắn ta, gương mặt xinh đẹp đến mức không gì có thể soi mói được, khiến hắn ta động lòng, dáng vẻ không son phần này lại càng lộ ra vẻ thuần khiết, xinh đẹp.
Nhìn người phụ nữ ngồi đằng sau chiếc xe đạp, lại nhìn gương mặt hotgirl ngồi trên ghế phó lái của mình, ngay lập tức trong lòng thanh niên dâng lên một cơn chán ghét.
Người đi đường quay đầu nhìn lại đương nhiên không thể tránh được ánh mắt của Trương Thác, kiểu ánh mắt đố kỵ oán hận của người khác này khiến Trương Thác khỏi phải nói đắc ý đến mức độ nào, các người cứ tức giận đi, tức chết các người đó, hạ ha ha.
Trương Thác đạp xe đạp, chở Lâm Ngữ Lam ra khỏi ngoại thành Ngân Châu. "Trương Thác, anh định dẫn tôi đi đâu vậy?" Trên gương mặt xinh đẹp của Lâm Ngữ Lam tràn đầy vui vẻ, đã lâu lắm rồi cô không được thả lỏng như hôm nay, ngồi trên xe đạp, tay ôm người đàn ông ngồi trước, không cần phải suy nghĩ gì, hưởng thụ làn gió nhẹ thổi vào mặt là được. "Đến Hải Hồ chơi đi, ngày hôm qua tôi thấy trên mạng nói chỗ này mới mở một cầu Bungee, có muốn đi nhảy thử một chút không?" "A, nhảy Bungee sao?" Trên gương mặt nhỏ nhắn của Lâm Ngữ Lam lộ ra vẻ sợ hãi. "Sao vậy, không dám à?" Trương Thác quay đầu lại liếc Lâm Ngữ Lam một cái, cố tình khích cô.
Lâm Ngữ Lam ưỡn ngực lên: "Có gì mà không dám!"
Chương 150 Rất đã đúng không
Hải Hồ, là khu du lịch cấp 5A nổi tiếng tỉnh Ninh, là "trạm dừng chân con đường tơ lụa" nơi vẻ đẹp của vùng sông nước Giang Nam và sự hùng vỹ của sa mạc Tắc Bắc hòa hợp thành một thế,
Tuy tên gọi là Hải Hồ, nhưng những gì bạn nhìn thấy ở đây, không phải biển lớn màu xanh da trời quen thuộc, mà là một biển
cát!
Biển cát nằm ở giữa hồ bạc, tổng diện tích lên đến tám trăm nghìn kilomet vuông, trong đó diện tích của hồ nước lên đến ba trăm nghìn kilomet vuông, còn lại tất cả đều là cát.
Trong đó nổi tiếng nhất là nặn cát, hàng năm đều có những người xuất sắc từ các nơi trên thế giới đến Hải Hồ tổ chức thi nặn cát, các loại hạng mục giải trí liên quan đến cát lại càng nhiều đến mức không thể đếm hết được.
Hải Hồ cách thành phố Ngân Châu khoảng bảy mươi kilomet, mất một tiếng đồng hồ lái xe, nếu đạp xe đạp, với vận động viên nghiệp dư mà nói có lẽ phải đạp mất nửa tiếng, nhưng người bình thường, ít nhất phải ba tiếng đồng hồ.
Dù sao hôm nay Trương Thác và Lâm Ngữ Lam cũng ra ngoài chơi, phong cảnh dọc đường cũng là một kiểu hưởng thụ, đây là lần đầu tiên Lâm Ngữ Lam ngồi xe đạp đi quãng đường xa như vậy, tất cả đều tràn ngập cảm giác mới mẻ.
Đối với Trương Thác mà nói, sức khỏe đương nhiên không phải chuyện mà anh phải lo lắng, đừng nói đạp xe đạp đi bảy mươi cây số, cho dù có công Lâm Ngữ Lam đi quãng đường xa như vậy, anh cũng vẫn có thể làm được.
Dọc đường đi, hai người cười cười nói nói, cũng không cảm thấy nhàm chán.
Trong lúc không để ý, hai tiếng đồng hồ đã trôi qua, mặt trời giữa trưa lên đến đỉnh đầu, chiếu xuống nóng ran.
Trương Thác đạp xe trên đường quốc lộ, bóng cây xanh hai bên đường thỉnh thoảng cung cấp một ít bóng râm, đưa đến một cảm giác mát lạnh hiếm có.
"Chủ tịch Lâm, có khát không, tôi mua cho em chai nước nhé." Trước một quán nước ven đường, Trương Thác dừng xe đạp, mua hai chai Coca ướp lạnh.
"Tại sao lại uống Coca?" Lâm Ngữ Lam khó hiểu hỏi một câu.
"Cho đã đó" Trương Thác vặn nắp chai uống trước một ngụm: "A... Ờ.."
Ở một tiếng thật to, Trương Thác lộ ra vẻ mặt hài lòng.
"Tôi uống nước khoáng là được rồi" Lâm Ngữ Lam để Coca lên quầy nhỏ, đổi lấy một chai nước khoáng.
Trương Thác ga lăng giúp Lâm Ngữ Lam mở nắp chai, Lâm Ngữ Lam nhấp một ngụm nhỏ.
Trương Thác có thể nhìn ra được, mối Lâm Ngữ Lam đã rất khô rồi, chứng minh bây giờ cô vô cùng khát nước, nhưng khi uống nước khoáng vẫn uống từng ngụm từng ngụm, không gấp không vội, chuyện này có liên quan đến thói quen từ nhỏ của Lâm Ngữ Lam.
"Được rồi, chúng ta đi tiếp thôi, còn có hai mươi cây số nữa, tôi đạp nhanh một chút, chúng ta đến Hải Hồ sớm một chút, có thể chơi được một buổi chiều đấy."
Trương Thác tiếp tục đạp xe đạp, Lâm Ngữ Lam gật gật đầu, ngồi lên ghế sau.
Mặt trời chiếu xuống, Trương Thác đưa cánh tay định quệt đi mồ hôi trên mặt, cánh tay vừa mới nâng lên đã thấy một cánh tay ngọc ngà từ sau lưng thò ra, trên bàn tay nhỏ mảnh mai cầm một tờ khăn giấy, nhẹ nhàng lau sạch mồ hôi trên mặt Trương Thác.
Hành động này khiến Trương Thúc mừng rỡ đến mức sắp nhảy lên.
"Mệt rồi phải không, hay là dừng lại nghỉ ngơi một lát đi." Động tác của Lâm Ngữ Lam chậm chạp nhẹ nhàng, còn hơi vụng về, đây là lần đầu tiên cô lau mồ hôi cho người khác. Đọc nhanh tại T amlinh2 47
Trương Thác hơi ê răng, lắc lắc đầu: "Không mệt đầu, thể này mới tính là gì chứ."
Trương Thác trở tay cầm khăn giấy trong tay Lâm Ngữ Lam: "Chủ tịch Lâm, em ngồi đi, tôi tự lau là được, chúng ta đạp xe ra ngoài dạo chơi thì phải để em hưởng thụ được đối xử dành cho bậc đế vương trên xe đạp mới được."
Lâm Ngữ Lam che miệng cười một tiếng: "Anh nghèo thì cứ nghèo đi, xe đạp nào có cái gì mà đối xử dành cho đế vương chứ"
"Đương nhiên là có" Trương Thác trình trọng nói: "Ngồi xe đạp cũng phải chia thành mấy kiểu chế độ chứ, kém nhất là kiểu hai người thay phiên nhau đạp, sau đó, khi lên dốc, một người đẩy một người đạp, chế độ cao hơn một chút là khi lên dốc em ngồi tôi đẩy, còn chúng ta là chế độ cao nhất, toàn bộ hành trình đạp xe, gió nhẹ thổi vào mặt, còn thoải mái hơn cả lái xe thể thao đấy."
Lời của Trương Thác làm Lâm Ngữ Lam thấy vui vẻ, đồng thời cũng được Trương Thác gợi lại ký ức, trước đây khi mình còn rất nhỏ, mẹ đạp xe chở mình đi, khi lên dốc, bà đẩy, còn mình ngồi trên xe, đó cũng đã là chuyện rất lâu trước đây rồi, lâu đến mức Lâm Ngữ Lam sắp quên mất rồi.
Trương Thác đạp bàn đạp thật mạnh, xe đạp lướt nhanh.
Lâm Ngữ Lam uống một ngụm nước khoáng trong tay, đôi mắt đẹp không ngừng liếc chai Coca trong giỏ xe, đầu lưỡi đáng yêu liếm liếm môi.
Nhìn một lúc lâu, Lâm Ngữ Lam giống như hạ quyết tâm lắm, nói: "Trương Thác, có thể cho tôi một ngụm Coca của anh không?"
"Được chứ" Trương Thác không nghĩ ngợi gì cầm Coca đưa tới tay Lâm Ngữ Lam.
Lâm Ngữ Lam nhìn chai đồ uống có ga màu đen trong tay, từ trước đến nay, có rất nhiều thứ cô đều muốn thử một lần, ví dụ như ca hát điên cuồng, ví dụ như làm nũng tỏ ra đáng yêu như những cô gái khác, chơi những phần mềm mạng xã hội, mua một món ăn vặt mình thích, nhưng do giáo dục của gia đình từ khi còn nhỏ, khiến cho từ trước đến nay cô chưa từng làm ra. chuyện gì quá khích, cô chưa từng đến quán karaoke cao giọng ca hát một lần nào, chưa từng mua một đống đồ ăn vặt, chưa từng mua một đống đồ uống ướp lạnh vào mùa hè, cô mãi mãi luôn làm ra vẻ bình tĩnh chững chạc, ở công ty, mỗi ngày uống một ly trà nóng, nhìn thấy người khác cầm chai đồ uống ướp lạnh, có khi cô cũng muốn uống một ngụm, nhưng cô lại sợ nếu mình làm như vậy, hình tượng uy nghiêm mà mình đã xây dựng trước mặt nhân viên sẽ không còn sót lại chút nào, nhìn qua dường như cô có được rất nhiều thứ, nhưng ngay cả những thứ mà người bình thường chỉ cần vươn tay là lấy được, cô cũng chưa từng được trải nghiệm bao giờ.
Giống như Coca vậy, trước đây khi còn nhỏ, người nhà không cho cô chạm vào những thứ đồ uống có ga này, khi trưởng thành, áp lực đè nặng lên vai cô, thân phận của cô đều hoàn toàn ngăn cản có với những thứ đồ uống nhìn qua có vẻ như trẻ con mới có thể uống được này, mà ở cái tuổi mới hơn hai mươi, cô lại phải đi học thưởng thức trà, uống trà.
Mở nắp chai, trên gương xinh đẹp của Lâm Ngữ Lam lộ ra vẻ vui mừng, giống như trẻ con làm sai chuyện gì đó, lén lén lút lút, nhanh chóng uống xong một ngụm Coca, sau đó bấm bấm môi, cảm nhận khí ga lẫn trong dòng Coca này.
"Chủ tịch Lâm, không thể uống Coca bằng ngụm nhỏ như em vậy đâu, uống một ngụm thật to, nếu không ợ ra thì tức là ngụm vừa uổng kia chẳng có chút ý nghĩa nào cả."
"Ợ sao? Như vậy khó coi lắm, còn lâu tôi mới làm" Lâm Ngữ Lam lắc lắc đầu, từ chối nói, tuy cô nói như vậy nhưng trong đội mắt đẹp lại mang theo vẻ dao động.
"Như vậy có gì mà khó coi, em thử một lần xem, thật sự rất thoải mái."
"Thử một lần sao?" Lâm Ngữ Lam nhìn lon Coca trong tay, ngửa cổ lên, uống một ngụm thật to, hơi ga trong Coca đi xuống dạ dày, trở thành cacbon diocid, xộc ra khỏi miệng Lâm Ngữ Lam, khiến Lâm Ngữ Lam giống như Trương Thác vừa nãy, không tự chủ được ợ lên một tiếng.
"A......"
Âm thanh kia vừa vang lên, mặt Lâm Ngữ Lam lập tức đỏ bừng, cô chưa từng làm ra chuyện như vậy trước mặt người khác bao giờ.
"Ha ha, sao nào, rất đã đúng không?" Trương Thác cười to một tiếng.
Lâm Ngữ Lam nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó trên mặt hiện lên một nụ cười: "Đúng là rất đã"
Rất đã trong lời Lâm Ngữ Lam, không phải là một ngụm Coca này, mà chính là việc cô vừa mới làm, giống như ném đi tất cả ràng buộc, vô cùng thoải mái.
-------------------
Chương 151