Chương 170 Lợi hại
Hai chiếc xe thể thao dừng ở điểm xuất phát trên đường đua, gần như cùng thời gian phát ra tiếng nổ vang, bánh xe xoay tròn dưới đất, khói đặc bốc lên, nhiệt độ tăng cao, đạt đến lực bám đường lớn nhất.
Một cô gái trẻ tuổi mặc quần áo nóng bỏng giơ bảng đèn led đếm ngược, đứng ở vị trí trung tâm trước hai chiếc xe.
Con số trên bảng đèn led bắt đầu nhảy, trở thành bốn, mỗi một lần thay đổi, người xem xung quanh đều căng thẳng hơn một phần.
Ninh Nhất Chu khinh thường nhìn qua bên cạnh một cái, sau đó nhìn chằm chằm về phía trước.
Khi con số trên bảng đèn led đổi thành không, hai chiếc xe gần như cùng lúc bắn ra, sau hai giây GTR bắt đầu kéo giãn khoảng cách với Mercedes GT, sự chênh lệch tính năng của hai chiếc xe được thể hiện rõ ràng trên màn hình trực tiếp.
GTR hoàn toàn áp đảo Mercedes GT.
“Cậu Ninh thắng rồi, hoàn toàn không cần xem nữa, không nhắc tới kỹ thuật, chỉ về mặt thiết bị đã hoàn toàn bị áp đảo rồi”
“Đúng thế”
Chẳng mấy chốc, Trương Thác trên đường đua thẳng bị Ninh Nhất Chu bỏ xa khoảng năm mươi mét, trên đường đua chỉ có hai mươi mốt kilomet, trong hạng mục thi đấu giành giật từng giây này, năm mươi mét đã cực kỳ trí mạng rồi, huống hồ đây còn là mới bắt đầu, khúc cua liên tục ở phía sau sẽ khiến khoảng cách càng chênh lệch lớn hơn, xe đua từng được cải tạo đặc biệt, tính năng quẹo cũng càng tốt.
Khi nghênh đón khúc cua đầu tiên, Ninh Nhất Chu rẽ một đường cực kỳ đẹp, cho dù là tuyển thủ đua xe chuyên nghiệp đến xem thi đấu cũng không nhìn ra chút khuyết điểm, cũng không dám nói có thể làm tốt hơn Ninh Nhất Chu, anh ta thật sự rất quen thuộc với đường đua này.
Lại nhìn Trương Thác, khi quẹo cua cũng không sử dụng kỹ xảo đẹp, chỉ rẽ bánh lái như lúc
lái xe bình thường, để xe chạy vào khúc cua.
Một cái là kỹ xảo quẹo cua đẹp, một cái là quẹo cua không chút kỹ thuật, cao thấp đã quá rõ ràng rồi!
“Haiz, vốn còn cho rằng con rể của nhà họ Lâm có thể cho chúng ta bất ngờ gì đó, kết quả đây là can đảm để anh ta chấp nhận đua xe với cậu Ninh sao?”
“Một cái quẹo của đơn giản cũng không làm được, còn đua xe cái gì?
Giang Yến bên cạnh Lâm Ngữ Lam cũng thở dài: “Ngữ Lam, xem ra lần này chồng cô phải thua rồi, nhưng cũng bình thường thôi, chồng cô vốn không tiếp xúc với những mặt này, Ninh Nhất Cho thì thường xuyên đua xe”
Đinh Vân đứng bên cạnh vợ mình nhìn chiếc Mercedes GT màu đỏ trên trường đua, im lặng không nói gì, nhưng trong mắt anh ta lại loé lên ánh sáng khác thường.
Dịch Hải cũng nhìn chằm chằm chiếc Mercedes GT kia, trầm giọng nói: “Không đúng, mọi người nhìn đi, tốc độ chồng của Ngữ Lam quẹo cua không hề chậm hơn Ninh Nhất Chu, ngược lại còn nhanh hơn một chút nữa!”
Không chỉ có Dịch Hải phát hiện vấn đề này, ở một chỗ khác cũng có người nói thế.
“Vốn giữa hai chiếc xe cách nhau ít nhất năm mươi mét, bây giờ đã ngắn lại thành bốn mươi lăm mét rồi, hơn nữa mỗi lần quẹo cua, khoảng cách giữa hai chiếc xe sẽ ngắn lại rất nhiều.”
“Sao có khả năng đó được, anh ta hoàn toàn không biết kỹ xảo quẹo cua, sao có thể đuổi kịp cầu Ninh chứ!” Một chàng trai đứng ở chỗ cách mấy người Lâm Ngữ Lam không xa ngạc nhiên.
“Đây là một đạo lý rất đơn giản.” Đinh Vân vẫn mãi không nói gì chỉnh lại cổ áo của mình, hạ giọng nói: “Cái gọi là kỹ xảo quẹo cua chỉ là một kỹ xảo khoe khoang trên diện rộng mà thôi, tại sao phải sử dụng kỹ xảo quẹo cua? Nói thẳng ra là vì bánh sau mất khống chế mới dẫn đến động tác lách cua, ngay cả xe cũng mất khống chế rồi, tăng tốc thì có thể nhanh được đến đâu? Ninh Nhất Chu sử dụng kỹ thuật quẹo cua, xe của anh ta đã từng được cải tạo, vốn lúc quẹo cua tăng tốc hướng ngang có thể đạt đến 1.2G, nhưng bây giờ chỉ được 0.5G
mà thôi. Trương Thác không giống vậy, anh ta hoàn toàn phát huy độ tăng tốc hướng ngang của chiếc Mercedes GT này đến giới hạn cao nhất, gần 1G.
Lời của Đinh Văn hấp dẫn ánh nhìn của mọi người, rất nhiều người đều biết thân phận ở rể của Đinh Vân, nhưng không ai ngờ anh ta còn hiểu đua xe, liếc mắt một cái đã nhìn ra manh mối, chẳng lẽ anh ta cũng là một cao thủ?
Ánh mắt Đinh Vân sâu thẳm, nhìn chằm chằm đường đua.
“Chát!”
Giang Yến vỗ một cái lên gáy Định Vân: “Nói chuyện đàng hoàng, giả vờ thâm trầm cái gì?
Định Vận cười lấy lòng, liên tục gật đầu: “Vâng thưa vợ”
Tình cảnh đột nhiên thay đổi này khiến mấy người đứng bên cạnh hơi khó chấp nhận, nhưng bọn họ lại nghe hiểu lời Đinh Vân nói, chẳng lẽ cái quẹo của không có chút kỹ xảo kia thật sự nhanh hơn quẹo cua có kỹ xảo sao?
Lúc này, hai chiếc xe trên đường đua đã đến đoạn cua tiếp theo, có tổng cộng chín khúc cua, qua những khúc cua này sẽ gặp phải bốn cái vòng tròn, ở giữa vòng tròn chính là đích. Nhưng bình thường chín khúc cua liên tục này sẽ là nơi quyết định thắng thua. Nếu không dẫn đầu được ở đây, vậy bốn vòng tròn phía sau gần như không có hy vọng.
Ninh Nhất Cho lái xe vào đoạn cua liên tiếp, tiến hành của xe với độ khó cao, mỗi một khúc của anh ta đều rẽ rất đẹp, như đang biểu diễn nghệ thuật vậy. Nhưng lại bị Trương Thác kéo khoảng cách ngày càng gần, cho dù ở đoạn cua liên tiếp này, Trương Thác cũng không làm ra chút kỹ xảo cua xe nào.
Lúc này, trên tầng cao nhất trong sảnh nghỉ ngơi của câu lạc bộ, một người đàn ông trung niên đứng trước cửa sổ sát đất thật lớn nhìn hai chiếc xe trên đường đua: “Lợi hại, có thể lái chiếc Mercedes GT bình thường thành thế này, đúng là lợi hại! Không ngờ chỗ của con còn có cao thủ thế nào?
“Thầy, sao lại nói thế ạ?” Một chàng trai đứng sau lưng người đàn ông trung niên, vẻ mặt nghi ngờ.
Chàng trai này chính là chủ của câu lạc bộ, Lâu Nhất Hào.
Nhà họ Lâu, ở tỉnh Ninh có rất ít người nghe tới, nhưng nếu để ở cả Tây Bắc, đó chính là gia tộc khá có thể lực.
Lâu Nhất Hào đam mê vận động ngoài trời, gần như ở mỗi tỉnh thuộc Tây Bắc, anh đều xây một câu lạc bộ tư nhân như thế, không vì lợi nhuận, chỉ vì kết giao bạn tốt.
Người đàn ông trung niên trước mặt Lâu Nhất Hào là thầy dạy đua xe của anh, từng lấy rất nhiều giải thưởng hạng nhất của quốc gia, kỹ thuật cao siêu.
Lâu Nhất Hào từng đi theo thầy của mình xem rất nhiều trận đua xe, đầu đường dài, đấu sức kéo,… Nhưng vẫn chưa từng thấy thầy khen một người như vậy, còn sử dụng bốn chữ đúng là lợi hại.
Người đàn ông trung niên chỉ đường đua: “Thầy nhớ trước đây từng nói với con, mỗi chiếc xe đều có giới hạn của nó. Giới hạn này là khó khống chế nhất, vượt qua nó sẽ khiến chiếc xe bị mất khống chế, nhưng không đạt tới giới hạn đó, thì chứng minh con phải đi một đoạn đường rất dài trên phương diện đua xe”
Lâu Nhất Hào gật đầu, anh nhớ rõ những lời này của thầy, mà bây giờ anh cũng đang cố gắng vì mục tiêu khống chế giới hạn của xe. Nhưng chỉ có làm mới biết giới hạn đó khó khống chế đến mức nào.
Người đàn ông trung niên nói tiếp: “Một người muốn nắm vững giới hạn của xe đua đã được điều chỉnh chính xác khó càng thêm khó, càng đừng nói đến xe hơi dân dụng sản xuất hàng loạt, không có bất kỳ chiếc xe hơi dân dụng nào có thể làm được số liệu chính xác như xe đua, số liệu của nó cũng không hoàn toàn giống như cái viết trên bảng thông Số.
Chương 171 Có anh thật tốt
Tuy người đàn ông trung niên chỉ nói hai câu ít ỏi, nhưng Lâu Nhất Hào làm tay đua xe, vẫn có thể hiểu được sự đáng sợ trong đó.
Một chiếc xe đua được cải tạo đặc biệt, tất cả tham số của nó đều là chính xác nhất. Ví dụ như công suất động cơ, mã lực lớn nhất, thân xe cản gió, lực bám đất của lớp xe,… Mà trước khi ra sân, những xe đua này đều sẽ chạy thử đến trạng thái tốt nhất. Vì thế, tay đua xe đều khó có thể nắm giữ giới hạn của chiếc xe này.
Còn xe dân dụng thì sao? Đầu tiên, không nhắc đến trong lúc xuất xưởng tham số đã có chênh lệch rất nhỏ, bình thường sử dụng xe hằng ngày khiến thân xe bị mòn phần cứng, lốp xe cũng mòn, đều sẽ ảnh hưởng đến tính năng của chiếc xe. Nhưng dù như thể vẫn có thể nắm giữ giới hạn của thân xe, không thể không nói, điều này cực kỳ đáng sợ.
Người đàn ông trung niên lắc đầu, đi ra khỏi cửa sổ sát đất nói: “Không cần xem nữa, đã có kết quả rồi, GTR chắc chắn sẽ thua, cậu ta sử dụng kỹ xảo như vậy, còn chưa chạy đến điểm đích thì lốp xe đã nổ trước rồi”
Trong lúc Lâu Nhất Hào nói chuyện với người đàn ông trung niên, hai chiếc xe trên đường đua đã vượt qua chín khúc cua, Mercedes GT vốn bị GTR bỏ xa năm mươi mét, bây giờ đã theo sát phía sau GTR.
Trương Thác đập mạnh chân ga, ánh mắt hơi nhìn thoáng qua lốp xe của GTR, lẩm bẩm: “Lốp xe bị mài mòn nghiêm trọng, lực bám đất trên diện rộng giảm xuống, tăng tốc trên đường thẳng, chỉ sợ không bỏ xa tôi được rồi.”
Trương Thác dựa trên ghế, một tay để bên cửa sổ, chống đầu, một tay cầm tay lái, dáng vẻ này của anh không hề giống đua xe, mà như đi trên đường trong núi hóng gió mát hơn.
Ninh Nhất Cho thấy Trương Thác đuổi kịp bàn đạp mạnh chân ga, muốn ném xa Trương Thác trong bốn vòng tròn cuối cùng. Đối với hai chiếc xe có tính năng cao cấp này, vòng tròn quẹo cua dưới mức độ nhỏ chẳng khác gì đường thẳng cả.
Nhưng Ninh Nhất Chu phát hiện, mình lại không thể nào ném xa chiếc Mercedes GT kia, rõ ràng đồng hồ vận tốc đã bay đến hai trăm, nhưng vẫn cảm thấy không tăng tốc được.
Dưới tình huống bánh xe chuyển động với tốc độ cao, sẽ khiến người ta có cảm giác đứng im, nhưng Trương Thác lại thấy rõ ràng, bánh xe của Ninh Nhất Chu đang trượt.
Mài mòn lốp xe nghiêm trọng khiến lực bám đất trên diện động của bốn bánh xe anh ta đặc biệt làm to ra bị giảm xuống, giống như người đang ở trên mặt bằng cho dù dùng sức thể nào cũng không chạy nhanh được vậy.
Trương Thác nở nụ cười, xoay bánh lái, đầu xe nghiêng đi, đạp mạnh chân ga, Mercedes GT màu đỏ bắt đầu tăng tốc lần nữa, đầu xe dần vượt qua đuôi xe của GTR, đến gần cửa xe, cứ tiếp tục như thế, nhiều nhất là mấy giây nữa thì Trương Thác đã có thể vượt qua thành công.
Ninh Nhất Cho thấy chiếc Mercedes GT này đã song song với mình lập tức hoảng hốt, bỗng nhiên xoay bánh lái, GTR màu trắng bạc muốn đụng vào Mercedes GT dưới tình huống đang chạy với tốc độ cao.
Ninh Nhất Chu suy nghĩ rất đơn giản, anh ta muốn hù doạ Trương Thác, khi người bình thường đối mặt với chuyện này sẽ phanh xe, xoay bánh lái theo bản năng. Một khi Trương Thác làm thế, theo tốc độ bây giờ, anh lái Mercedes GT đương nhiên sẽ mất khống chế, rất dễ khiển lật xe hoặc đâm cháy.
Không thể không nói, suy nghĩ của Ninh Nhất Chụ cực kỳ độc ác, anh ta thế này là muốn lấy mạng của Trương Thác.
Đáng tiếc là Ninh Nhất Chu đã chọn sai đối tượng hù doạ rồi.
Hơn hai mươi năm qua, chuyện Trương Thác trải qua nhiều nhất không phải gì khác, mà là liều mạng.
Thấy Ninh Nhất Cho lái xe đâm về phía mình, Trương Thác hoàn toàn không né tránh, ngược lại còn xoay bánh lái, đâm tới chỗ Ninh Nhất Chu.
Ninh Nhất Chu hoàn toàn không ngờ Trương Thác sẽ hành động như thế.
Dưới tình huống tốc độ xe nhanh như vậy, vào lúc nghìn cân treo sợi tốc này, Ninh Nhất Chu không kịp suy nghĩ gì, vô thức đạp phanh, đánh bánh lái, do đó khiến xe mất khống chế. Không phải Trương Thác, mà trở thành chính Ninh Nhất Chu.
Chợt nghe GTR trắng xám phát ra tiếng ma sát chói tại trên mặt đất, đầu xe đụng vào rào chắn bên cạnh, tốc độ cực kỳ nhanh. Vào lúc đầm lên hàng rào bảo vệ, chiếc xe liên tục lật nghiêng, lật chừng ba trăm sáu mươi độ mới dừng lại một cách khó khăn.
Bên trong xe, Ninh Nhất Chu chỉ cảm thấy lúc này lục phủ ngũ tạng của mình đều như bị lệch vị trí, nước miếng không ngừng văng ra, túi khí an toàn trong xe bắn mạnh đập vào mặt Ninh Nhất Chu khiến anh ta ngơ ngác. Mãi đến khi người cứu viện bên ngoài chạy đến mở cửa xe, Ninh Nhất Chu mới lấy lại tinh thần.
Nếu không phải chiếc xe anh ta lái đã cải tạo đặc biệt, gia cố trụ A và cản trước, Ninh Nhất Chu sẽ không chỉ bị thượng nhẹ như thế.
“Cậu Ninh, cậu không sao chứ?”
“Cậu Ninh, cậu cảm thấy thế nào?”
“Không sao” Ninh Nhất Chu lắc đầu, chật vật đi ra từ trong xe, phun một ngụm nước miếng, nhìn đường đua trước mặt, trong mắt tràn đầy thù hận: “Trương Thác, sớm muộn gì cũng có một ngày, ông đây sẽ cho mày đẹp mặt!”
Sau khi Trương Thác chạy xe đến đích, ngay cả châm chọc Ninh Nhất Cho một câu cũng lười, tiếp tục tìm vợ chồng Giang Yến nói chuyện phiếm như không có chuyện gì.
Người xem trận đấu này đều có thể nhìn thấy kết quả từ trên màn hình lớn, khi bọn họ nhìn thấy vẻ mặt chật vật của Ninh Nhất Chu, lại thấy Trương Thác đi ra từ điểm đích như không có chuyện gì, cảm giác khác biệt cực kỳ rõ ràng.
Buổi họp mặt trước đây, Ninh Nhất Chu chắc chắn là nhân vật chính, nhưng lúc này, buổi họp mặt mới bắt đầu không bao lâu, anh ta đã mất mặt như thế. Trên đường đua này, anh ta là một trong số ít mấy người từng bị lật xe!
Cảm giác nhục nhã và thất bại dâng lên trong lòng Ninh Nhất Chu, khiến anh ta không thể nào tiếp tục ở lại đây nữa, rời khỏi nơi họp mặt từ sớm.
Hai trận đấu, có thể nói là Trương Thác đã gây ra náo động lớn. Người có mặt cũng không dám tuỳ tiện khinh thường tên ở rể của nhà họ Lâm nữa.
Trong lần họp mặt này vẫn có vài người thi đua xe, parkour, leo núi đá,… Nhưng có hai trận so đầu đầy kích thích của Trương Thác khi nãy, cuộc so đấu của những người còn lại đã không còn quan trọng lắm.
Trương Thác vẫn luôn ở bên cạnh Lâm Ngữ Lam, lẳng lặng đợi cô nói chuyện với bạn bè, mãi đến mười một giờ tối, buổi họp mặt mới kết thúc.
Trên đường về nhà, Lâm Ngữ Lam không hỏi sao Trương Thác lại biết nhiều thứ như vậy giống trước đây, cô bắt đầu học được cách im lặng chấp nhận một mặt không tầm thường của người đàn ông này.
Một chiếc Jetta bình thường vẫn không nhanh không chậm lại theo sau xe của Lâm Ngữ Lam, cận vệ Giang Tỉnh vẫn luôn thực hiện nhiệm vụ của cô ấy, hơn nữa còn không tăng thêm chút bất tiện nào với cuộc sống của Lâm Ngữ Lam.
Trăng chuyển sao dời, một ngày mới bắt đầu.
Lâm Ngữ Lam thức dậy trong một mùi thơm, cô nhẹ nhàng nhón chân, mở cửa phòng ra, lén lút mò tới cửa phòng bếp, nhìn thấy Trương Thác đang bận rộn bên trong.
Lâm Ngữ Lam ngửi ngửi một cách đáng yêu: “Hôm nay nấu món ngon gì thế?
Trương Thác quay đầu nhìn thoáng qua người phụ nữ, mỉm cười: “Em hỏi bữa sáng hay hỏi bữa trưa?”
“Hỏi hết”
“Bữa sáng là bánh trứng cuộn đơn giản, còn bữa trưa, anh chuẩn bị sườn xào chua ngọt, thịt bò xào, còn có một phần cải dầu, đều là món em thích ăn”.
Nhìn thấy dáng vẻ bận rộn trước bếp của Trương Thác, Lâm Ngữ Lam cười hạnh phúc: “Có anh thật tốt!”
Chương 172 Kẻ xấu cáo trạng trước
Một câu nói có anh thật tốt khiến hai người đều trở nên ngơ ngác.
Khuôn mặt Lâm Ngữ Lam lập tức đỏ lên, cô không biết mình buột miệng nói ra câu khi nãy kiểu gì, đưa tay che khuôn mặt nhỏ nhắn, không nhìn Trương Thác thêm nữa, chạy đi.
Trên đường đi làm, vì câu nói lúc trước nên bầu không khí giữa hai người có hơi xấu hổ, dọc đường cũng không nói chuyện được mấy câu, Lâm Ngữ Lam ngay cả nhìn Trương Thác cũng không nhìn.
Ở dưới lầu công ty, Trương Thác đưa hộp cơm cho Lâm Ngữ Lam.
“Nhớ trước khi ăn phải hâm nóng, hôm nay anh phải chạy ra ngoài làm việc, giữa trưa không thể hâm nóng cơm cho em được.”
Khuông mặt Lâm Ngữ Lam đỏ ửng hơi gật đầu, sau khi ừ một tiếng rồi cầm hộp cơm vội vàng lên lầu.
Sáng sớm Giám đốc của bảy bộ phận nghiệp vụ đã gọi điện thoại cho Trương Thác, hỏi anh tiếp xúc với Hằng Viễn thế nào, thúc giục Trương Thác mau chóng hoàn thành chuyện của Hằng Viễn.
Trương Thác đi vào Hằng Viễn, lúc nói với lễ tân muốn gặp Lý Mỹ Nhất, Lý Mỹ Nhất