Chương 1192:
“Bây giờ…
Đủ loại đủ kiểu câu hỏi, khiến Trương Thác nghe xong cũng phải đơ mắt cứng lưỡi.
Cái người đưa Trương Thác ra ngoài sân đó ngồi xuống bên cạnh anh, nói: “Cậu có thể trả lời rồi đó, bọn họ nói cái gì mà nước Nga, nước Thụy Sĩ, hay cái gì mà hab gì đó, một câu tôi cũng nghe không hiểu”
Trương Thác có chút ngây người, cái người có vóc dáng nhỏ bé kia nghe không hiểu những vấn đề này cũng rất là bình thường. Nói thế nào đi chăng nữa thì ở cái thời đại mà gã sinh sống, chính phủ nhà Nguyễn đang phong tỏa để chế tạo xe, cũng làm gì có mạng lưới toàn cầu hóa như bây giờ, làm sao mà gã có thể biết được những chuyện liên quan đến châu u được chứ. Cả chiến tranh giữa nước Nga và nước Thụy Sĩ nữa, trận chiến đó diễn ra vào đầu thế kỷ mười tám. Còn sự tồn tại của vương triều Habsburg, nó tồn tại vào cuối thế kỷ mười bảy lận!
Đối mặt với những người đang quan tâm đến vấn đề này, chẳng lẽ là bọn họ đều sống từ thời đại đó đến tận bây giờ hay sao hả?
Trương Thác nhìn những người ngay trước mắt này, sự chấn động trong lòng của anh không biết phải biểu lộ ra như thế nào nữa.
“Bây giờ đã là công nguyên năm hai ngàn mười chín rồi.
Trận chiến giữa nước Nga và nước Thụy Sĩ đã kết thúc từ rất lâu, nước Nga đã giành được chiến thắng. Chính phủ nhà Nguyễn cũng đã bị diệt vong rồi…” Trương Thác lần lượt trả lời những câu hỏi của những người này.
Sau khi nghe xong câu trả lời của Trương Thác, một số người trong số họ biểu hiện ra sự thất vọng, còn một số người thì lại nở nụ cười trên mặt. Nhưng rất nhanh, tất cả bọn họ đều biểu hiện ra sự thanh thản. Dù sao thì bọn họ cũng đã ở trong cái địa ngục này, có rất nhiều chuyện cũng đã sớm nghĩ thông suốt rồi.
“Được rồi, được rồi, nếu mọi người đã hỏi xong hết rồi thì cứ đi nghỉ ngơi đi. Thằng nhóc này vừa mới tỉnh lại, tôi phải dẫn nó lên trên xem trước đã” Cái người có vóc dáng nhỏ bé kia phất tay lên giải tán đám đông. Sau đó, liền dẫn Trương Thác hướng về một cái cầu thang và đi lên.
Cái cầu thang này nhìn từ bên ngoài, tạo cho người khác một cái cảm giác rất là quỷ dị, bầu trời ở đây cũng đã được đặc biệt vẽ qua. Cái cầu thang đó chính là dẫn từ dưới mặt đất lên đến tận bầu trời, tạo cho người khác một cảm giác như đang trên con đường leo lên trời vậy.
Trương Thác đi theo người đàn ông thấp bé đó đi