Chương 1296:
Đám người Trương Thác nhìn thấy, không ít tiểu đội lính đánh thuê, đang cầm thư mời màu đỏ, đi vào cửa lớn phủ thành chủ. Ba Địch mở miệng nói: “Bọn họ đều là tới tham gia yến hội của bà tám”
Đội lính đánh thuê lớn nhỏ, ước chừng có mấy chục người.
Vị trí của thành phố Hoàng Kim, có thể nói là một con đường chính xuyên qua Bắc Nam, rất nhiều người sẽ tới đây thực hiện một vài tiếp tế cần thiết, bán vật phẩm, lượng người qua lại rất nhiều.
Có Ba Địch dẫn đường, đám người Trương Thác lại cầm thư mời, rất thoải mái bước vào phủ thành chủ, ngoại trừ không thể mang theo súng trường tự động, súng ngắn nhỏ đều có thể.
Nếu ngay cả khẩu súng lục cũng không cho mang theo, yến tiệc này của bà tám, e là chẳng có ai tới.
Khi bước vào cửa lớn phủ thành chủ, liền có một đường gạch đá xanh trải dài dưới chân mọi người, hai bên đá xanh, trồng đầy hoa tươi, nhìn qua một lượt, một mảnh tươi sáng, chính là điểm thu hút của toàn hoa viên.
Có những người làm vườn chuyên nghiệp cắt tỉa những cây hoa này, đặc biệt tinh tế.
“Bà tám chính là thích những thứ hoa cỏ này, vừa mới ở vào phủ thành chủ, bà tám liền sai người đem những thảm thực vật này cấy ghép lại” Ba Địch giới thiệu với mọi người.
Con đường đầy đầy mùi thơm của hoa tươi, mọi người đi qua phiến đá xanh, nhìn thấy một căn phòng lớn.
Đại sảnh có hai tầng, mỗi tầng đều khoảng năm trăm mét vuông, vách tường bốn phía sử dụng kính trong suốt, trong nháy mắt liền có thể nhìn thấy cảnh tượng trong đại sảnh.
Trong đại sảnh, trải một khối sàn đá cẩm thạch, trên mặt đất bày một chiếc ghế sofa da đắt tiền, trải thảm gọn gàng, một chiếc xe buffet dài được bày đầy thức ăn một cách tinh xảo, cua hoàng đế đắt hơn cua đế vương, tôm hùm Úc nặng tới mười cân được đặt thành núi, rượu ngon đắt tiền cho người †a tùy ý nếm thử, một khúc xương trâu chỉ gặm một miếng, đã bị ném sang một bên, vài con chó Ngao Tây Tạng đang gặm hết khúc xương trâu.
“Kẻ ăn không hết, người lần chẳng ra” Tê Thiên lắc đầu, khi bọn họ vào thành phố, nhìn thấy những người ở cửa thành, đói đến mức người gầy như que củi, một cậu bé ba tuổi, bởi vì một miếng bánh mì, vô cùng vui mừng, nhưng ở chỗ này, một khúc xương lớn như vậy, lại tùy ý cho chó ăn.
“Ở nơi như này, cũng không ai suy nghĩ như anh” Ba Địch nói một câu.
Mọi người đi theo Ba Địch vào đại sảnh, khi bước vào cửa, liền nhìn