Chương 1339:
Chỉ là mặc dù lúc trước Lâm Ngữ Lam rất bận rộn, nhưng trong mắt trước sau ở trên mặt coi đều mang theo sự vui vẻ, có thể nhìn thấy được sự chờ mong của tương lai.
Mà bây giờ thì ánh mắt của Lâm Ngữ Lam lại trở nên bình thản vô cùng, không vui cũng không buồn, đều không làm cho cô có thể nổi dậy hứng thú, sự chờ mong đối với tương lai kia cũng đã sớm không còn nữa.
“Cô Lâm, thời gian cách ngày đại hôn cũng chỉ còn hơn mười ngày, có cần phải thông báo cho người nhà không?” Một người phụ nữ họ Chúc đi theo ở phía sau Lâm Ngữ Lam, nói cho dễ nghe là cô ấy là người bảo vệ an toàn cho Lâm Ngữ Lam, nhưng trên thực tế, chính là để giám sát Lâm Ngữ Lam, phòng ngừa việc cô chạy trốn.
“Không cần” Lâm Ngữ Lam lắc đầu nói: “Người của nhà họ Tô đến là được”
“Được, vậy chúng ta thông báo cho các thế lực lớn, vừa rồi ngài Chúc Viễn Nguyên đã thông báo cho tôi biết, hôn lễ được định vào ngày tám tháng một”
“Mấy người tự xem rồi sắp xếp là được” Sắc mặt Lâm Ngữ Lam không một chút thay đổi đáp lại.
Nhà họ Chúc ở Thành phố Hải, ở chính giữa phòng.
Chúc Viễn Nguyên ngồi trước một tấm bàn dài, nhìn một đống đủ loại các văn kiện ở trên bàn, những vấn đề mà nhà họ Chúc gặp trong khoảng thời gian này đều là do một tay anh ta xử lí.
”, cửa phòng làm việc bị người từ bên ngoài Nghe thấy tiếng động mở cửa, không cần nhìn Chúc Viễn Nguyên cũng biết người đến là ai.
“Tộc trưởng” Chúc Viễn Nguyên nhìn thấy Chúc Bình Phong từ ngoài cửa bước vào liền mỉm cười, cũng không có đứng dậy.
“Chúc Viễn Nguyên, tôi hỏi cậu là ai cho cậu để hôn lễ tổ chức vào ngày tám? Đợi đến ngày một tháng một liền tổ chức hôn lễ cho tôi!” Chúc Bình Phong ra vẻ phiền toái nói, trong khoảng thời gian này mỗi ngày anh ta đều có thể nhìn thấy được bóng dáng nổi bật của Lâm Ngữ Lam kia qua lại trước mặt, điều này làm cho anh ta ngứa ngáy không nhịn được, hận không thể ngay lập tức tổ chức hôn lễ đem người đẹp về nhà.
Chúc Viễn Nguyên mỉm cười nói: “Tộc trưởng, còn chưa đến lúc, mà khoảng thời gian này là cùng nhà họ Tô thương lượng vài chuyện, anh đợi thêm vài ngày nữa là được rồi”
“Chờ?” Sắc mặt trên mặt của Chúc Bình Phong lộ ra vẻ bất mãn, bước về phía trước, một tay đem tất cả nhưng văn kiện về việc phát triển của Chúc thị ở