Chương 1359:
Nhưng khi nhìn thấy Lâm Ngữ Lam, Trương Thác lại giống như thiếu niên ngây ngô vừa mới biết yêu, nhìn thấy người trong lòng mình nhớ thương đã lâu lại có một loại cảm giác không biết mở miệng như thế nào.
Lâm Ngữ Lam lấy mũ phượng trên đầu xuống, vung vẩy mái tóc mà cô tự tay cắt ngắn, cởi phượng bào màu đỏ trên người xuống, để lộ tú phục màu trắng dưới lớp phượng bào, mỉm cười với Trương Thác, cô nhẹ giọng mở miệng: “Sao anh không ôm em, anh đang suy nghĩ cái gì thế?”
Một đôi tay lớn mạnh có lực, khóa cả người Lâm Ngữ Lam ở trong lồng ngực Trương Thác.
Trong nháy mắt cảm nhận được nhiệt độ ấm áp của người đàn ông trước mặt này, một dòng nước mắt, thuận theo hốc mắt của Lâm Ngữ Lam chảy ra.
Khoảng thời gian không có Trương Thác, nghĩ đến lại khiến lòng Lâm Ngữ Lam chua xót, người khác căn bản là không biết cô đã phải trải qua những gì, ngay cả tâm sự cô cũng không biết nên tìm ai để giãi bày, chỉ có thể yên lặng tiếp nhận mọi thứ.
Từ lúc Lâm Ngữ Lam bị Tô thị uy hiếp, cô định chủ động rời xa Trương Thác, nhưng sau khi nhận được tin tức đảo.
Ánh Sáng bị hủy diệt, quân vương đã chết từ bên ngoài truyền đến, Lâm Ngữ Lam nhốt mình ở trong phòng, mỗi giây mỗi phút đều tiến hành thôi miên bản thân, hai tháng trước Lâm Ngữ Lam ở Thần Huyền nghe được tin tức Trương Thác vẫn chưa chết, khi đó cô vui đến mức suýt chút nữa nhảy dựng lên, nhưng tin tức Trương Thác bị giam chín năm, lại một lần nữa khiến cô rơi vào tuyệt vọng.
Lâm Ngữ Lam ở trong tuyệt vọng, không tiếc áp dụng bất cứ phương thức nào cho dù là chơi với lửa có ngày chết cháy cùng phải khiến Chúc thị và Tô thị trả giá đắt, không tiếc hủy đi nửa đời còn lại của mình, cũng phải để lại một con đường cho.
Trương Thác chín năm sau quay trở về.
Bây giờ Trương Thác lấy dáng vẻ vương giả quay trở về, dọn sạch thị tộc.
Ở thời khắc này, tủi nhục mấy tháng tích tụ ở trong lòng Lâm Ngữ Lam, toàn bộ bộc phát ra ngoài, đây là lần đầu tiên từ khi cô bắt đầu biết có nhận thức, ở trong lồng ngực một người đàn ông khóc như vậy, cũng chỉ có Trương Thác mới có thể khiến Lâm Ngữ Lam có cảm giác an toàn này, nếu như cô là một con thuyền trôi dạt trên biển thì Trương Thác chính là bến đỗ đời cô.
Trương Thác khẽ vuốt mái tóc của Lâm Ngữ Lam, nhưng khi vuốt mái tóc ngắn của Lâm Ngữ Lam, anh hơi sững sờ: “Bà xã, tóc của em…”
“Dài quá, cắt rồi” Lâm Ngữ Lam đẩy Trương Thác ra, từ trong ngực Trương Thác ngẩng đầu lên, giấu mái tóc