Chương 1677:
“Sáng hôm nay, ngài đã gửi tin nhắn cho chúng tôi bảo quyên góp tất cả số tiền đó” Giọng nói trong điện thoại lại vang lên.
Câu trả lời này khiến tâm trạng của ông Tân phút chốc rơi xuống vực thẳm: “Tôi không có thời gian nói đùa với các người”
“Ông chủ, tôi…” Người trong điện thoại cũng chẳng biết phải trả lời thế nào cho phải, dù bị ngăn cách bởi chiếc điện thoại nhưng người đó vẫn có thể cảm nhận được sự bực bội của ông ấy.
Bên ngoài nhà họ Tân, Trương Thác đang ngồi trên xe để đến kịp sân bay, gương mặt tràn ngập nụ cười đắc ý.
Lâm Thuỳ Hân ngồi bên cạnh Trương Thác đang vô cùng tò mò mà nhìn anh: “Ông xã, anh đang âm thầm đắc ý chuyện gì đấy, sao lại hớn hở như thế?”
Trương Thác tươi cười trả phần quà lớn”
Lâm Thuỳ Hân nghỉ hoặc hỏi: “Quà lớn? Phần quà lớn gì thế?”
Lâm Thuỳ Hân là người hiểu rõ Trương Thác nhất, người đã đắc tội với Trương Thác nhất định sẽ có một kết cục vô cùng thảm thương, Trương Thác chắc chắn sẽ không tốt lành như thế tặng cho nhà họ Tân một phần quà lớn.
“Tặng cho nhà họ Tân một Trương Thác giơ ra một ngón tay: “Một thân phận của người tốt”
“Người tốt?” Lâm Thuỳ Hân tự lẩm bẩm.
Ngay trước cửa nhà họ Tân, mười mấy chiếc xe ô tô chen chúc xông vào như một tổ ong, ngay khi xe vẫn chưa dừng hẳn lại thì cửa xe đã được mở ra rồi vô số phóng viên từ xe ào.
Ào xông xuống, trên tay họ vẫn cầm lấy micro, trên vai thì mang theo máy quay phim xông vào trong nhà họ Tần.
“Ông Tân, liên quan đến việc ông đã quyên góp toàn bộ tài sản hai nghìn bốn trăm tỷ đó…”
Trong nhà họ Tần, vô số phóng viên ùa vào nhằm phỏng vấn sự việc nhà họ Tân đã quyên góp toàn bộ tài sản hai nghìn bốn trăm tỷ.
Tất cả mọi người trong nhà họ Tân đều ngơ ngác khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.
Quyên góp hai nghìn bốn trăm tỷ? Tổng tài sản của nhà họ Tân cũng chỉ có khoảng hai nghìn bốn trăm tỷ, đây còn bao gồm cả các loại bất động sản, cổ phiếu, nếu như quyên góp tất cả hai nghìn bốn trăm tỷ thì nhà họ Tân còn lại
Ánh mắt mang theo sự kinh ngạc và không thể hiểu nổi của tất cả mọi người trong nhà họ Tân đồng loạt hướng về ông Tân, ở nhà họ Tân, người có thể ra một quyết định quan trọng như thế này chỉ có một người duy nhất.
Lúc này đây, sắc mặt ông Tân thoáng chốc trở nên trắng bệch, lưng ông ấy ướt đẫm mồ hôi, sự việc đang xảy ra trước mắt đã vượt xa kế hoạch của bản thân ông ấy.
Đột nhiên có vài chiếc xe của chính quyền địa phương đang hướng về trước cửa nhà họ Tân.
Người bên chính quyền địa phương cầm lấy cờ hiệu vinh danh và một số biểu ngữ cực lớn đi vào, trên biểu ngữ ghi những dòng chữ về sự việc nhà họ Tân quyên góp toàn bộ hai nghìn bốn trăm tỷ tài sản.
Người phụ trách trong nhóm người đó tươi cười đến không thể khép miệng lại, trong địa phương mình quản lí lại xảy ra một chuyện đủ để gây chấn động toàn cầu.
Đó là sự giúp đỡ cực lớn cho con đường sự nghiệp của bản thân: “Ông Tân, ông thật sự là một vĩ nhân, xin nhận lấy một lạy của tôi.”
Hai từ “vĩ nhân” lọt vào tai ông ấy nghe thật chói tai biết bao.
Tất cả những chuyện này đều do một tay Trương Thác sắp đặt.
Trong mắt người ngoài, nhà họ Tân là một gã khổng lồ không cách nào lay động được!