Ông chủ nhà họ Lâm là Lâm Chắn Nam, được biết đến là người đứng đầu khu giới kinh doanh ở Ngân Châu, địa vị vô cùng hiển hách.
Ngoài ông Lâm ra, lúc đó còn có hai người cũng được gọi là song tài Ngân Châu, ngay cả khi ông Lâm nhắc đến hai người này đều không ngớt lời khen ngợi.
Thời gian trôi qua, cả song tài Ngân Châu đều bước vào tuổi trung niên, cũng dần dần biến mát khỏi thương trường, nhưng danh tiếng của họ vẫn còn.
Một người trong số họ trong lúc người người đều hoang mang đã mạnh dạn đầu tư vào một tòa nhà đang xây dở, lúc đó không ai coi trọng ông ta, ngay cả Lâm Chấn Nam cũng cho rằng khoản đầu tư của ông ta vào tòa nhà đang xây dở đó không khác gì vứt tiền qua cửa sổ.
Kết quả là sau một năm rưỡi sau khi ông ta đầu tư, chính phủ đột nhiên muốn xây một ngôi trường, được xây dựng bên cạnh tòa nhà đang xây dở đó, điều này ngay lập tức tăng giá trị của tòa nhà đang xây dở lên hơn bồn trăm triệu nhân dân tệt!
Thời điểm hai thập kỷ trước, bốn trăm triệu nhân dân tệ, đó là khái niệm gì chứ?
Người này tên là Khang Minh.
Người còn lại tên là Ngô Thế Kiệt, ông ta đã tham gia thị trường chứng khoán khi thị trường chứng khoán hiện đại của Trung Quốc mới hình thành cách đây hai mươi ba năm, lúc đầu mọi người hoàn toàn đang ở trong giai đoạn khám phá thị trường chứng khoán, Ngô Thế Kiệt cũng vậy, nhưng ông ta lạ dựa vào sự khám phá của bản thân, cứ thế đã kiếm được hơn hai trăm triệu tiền cổ phiếu!
Khi mới bắt đầu đã được gọi là huyền thoại, ngay cả ông Lâm cũng không ngừng khen ngợi Khang Minh.
Tầm nhìn của một người quyết định sự thành công hay thất bại của người đó, hai người này ngay từ đầu đã có tầm nhìn đó, cho đến ngày hôm nay ai cũng muốn xin lời chỉ bảo của hai người này.
Nhưng mọi người ở trong giới kinh doanh ở Ngân Châu đều biết Khang Minh và Ngô Thế Kiệt đã buông tay, đây cũng là lý do tại sao ông Lâm lại nói như vậy.
Ông Lâm nói tương lai của thế giới là dành cho những người trẻ tuổi, thế hệ trẻ không thể chỉ dựa vào phúc trạch của bậc cha chú, nếu không, sau một trăm năm, ai sẽ tới lo liệu cho thế