Tống Đào còn đang đi lên cầu thang,
chợt nghe thấy ở lầu hai có âm thang
vang lên.
“Làm việc thế nào rồi?”
Giây đầu tiên Tống Đào nghe thấy âm
thanh thì vô thức ngơ ngác, sau đó trả
lời: “Xảy ra chút chuyện.”
“Đồ vô dụng!”
“Xoảng
Cùng với tiếng chửi vô dụng, một cái ly
thủy tinh rơi vỡ ngay dưới chân Tống
Đào, sau đó đã thấy Vương Vỹ mặc áo
ngủ đứng ở đầu cầu thang, trên khuôn
mặt còn bầm tím tràn đầy oán hận, mắt
ngập tràn lửa giận: “Đồ vô dụng, kêu cậu
làm có chút chuyện cũng không xong?”
“Cậu Vương, cậu nghe tôi giải thích đi.”
Tống Đào sốt ruột: “Thật sự không thể
trách tôi được, vốn mọi thứ đã suôn sẻ
rồi, muốn trách chỉ có thể trách thằng
chồng kia của Lâm Ngữ Lam thôi.”
“Trương Thác đó?” Trong mắt Vương Vỹ
đầy căm hận: “Đồ vô dụng kia có thể
làm cái gì?”
“Cậu Vương, hôm qua lúc họp lớp tôi
nghe nói chồng của Lâm Ngữ Lam là
nghệ thuật gia, mọi chuyện hôm nay đều
phát triển theo kế hoạch của cậu, nhưng
chồng của cô ta đột nhiên xuất hiện làm
rối loạn hết tất cả.”
“Xàm xí!” Vương Vỹ tiến lên, đá Tống
Đào một phát.
Đối mặt với một cước của Vương Vỹ,
Tống Đào muốn trốn cũng không dám
trốn, bị anh ta đá thẳng vào lồng ngực,
lăn xuống cầu thang, chỉ cảm thấy lục
phủ ngũ tạng đều thay đổi vị trí.
“Nghệ thuật gia? Đầu óc cậu có vấn đề
à? Đó chỉ là một tên vô dụng thôi! Một
con chó đến ở rể nhà họ Lâm chúng tôi!
Nghệ thuật gia cái mẹ gì!” Cả người
Vương Vỹ đều đang run rẩy, chuyện xảy
ra ngày hôm qua đã trở thành ác mộng
không xua đi được của anh ta, bây giờ
anh ta chỉ muốn xé nát Trương Thác ra
thôi!
“Họ Tống kia, tôi cho cậu thời gian một
tuần cuối cùng, tôi không quan tâm cậu
dùng cách gì, phải làm xấu đi danh tiếng
của họ Lâm cho tôi, nếu không hậu quả
tự cậu nghĩ đi, khoản nợ cờ bạc ở Áo kia,
tôi nghĩ cả đời này cậu cũng không thể
tự mình trả đâu! Cút xéo!” Vương Vỹ
phất tay biến mất ở đầu cầu thang,
không thèm nhìn Tống Đào thêm một
lần nào nữa.
Tống Đào run rẩy bò người dậy, sau khi
cung kính nói mình đã hiểu thì rời khỏi
căn biệt thự này.
Trương Thác ăn cơm với Lâm Ngữ Lam
và bạn cô xong, Lâm Ngữ Lam dẫn
Milan đến Tập đoàn Lâm Thị.
Đợi bọn họ đi rồi, Trương Thác bèn lấy
điện thoại
“Tra ra chưa? Người do ai phái tới?”
“Đã điều tra rõ ràng rồi.” Đầu bên kia
vang lên một giọng nữ: “Là một băng
đảng trong vùng, muốn chúng tôi ra tay
diệt trừ không?”
“Không cần.” Trương Thác hờ hững nói:
“Từng hành động của mọi người đều
dẫn đến sự chú ý của cả thế giới, gửi tài
liệu cho tôi, tôi tự mình đi là được.”
“Ok.” Người ở đầu bên kia điện thoại
không nói nhiều lời vô nghĩa, năng suất
làm việc cực kỳ cao, lúc nói xong chữ
ok, điện thoại của Trương Thác đã vang
lên tiếng thông báo tin nhắn.
Sau khi nghe thấy tiếng thông báo này,
Trương Thác cúp máy, tài liệu anh nhận
được trên điện thoại là thông tin về băng
đảng của sáu tên cao to muốn ra tay với
anh hôm qua, trong đó có cả tên băng
đảng, số thành viên.
Trương Thác xem một lượt, sau đó xác
định mục tiêu ở một quán bar tên Dạ
Sắc.
Bây giờ là ba giờ chiều, còn chưa đến
giờ quán bar kinh doanh, cửa lớn của
quán bar khép hờ, không thể nhìn ra bên
trong có cái gì.
Trương Thác đi tới trước cửa quán bar,
nâng tay phải lên đẩy mạnh cửa.
“Cót két!”
Cửa lớn của quán bar từ từ mở ra, một
mùi thuốc lá nồng nặc phả vào mặt,
Trương Thác nhíu mày, đưa mắt nhìn
một vòng trong quán.
Đại sảnh quán bar rộng khoảng bảy
trăm mét vuông, phía trên có một sàn
nhảy cùng với vô số ghế dài, bên dưới
ghế dài là vô số chai rượu vương vãi bốc
ra mùi cồn gay mũi vào không khí.
Trương Thác bước chân vào đại sảnh,
còn chưa kịp đi bước tiếp theo, trong đại
sảnh quán bar mờ tối đã có một tiếng
nói vang lên.
“Bắt đầu từ hôm qua trong giới đã có tin
tức nói có người đang điều tra bọn tôi,
tôi tưởng là ai, thì ra là anh.”
Đây là một giọng nam, trong giọng nói
lộ chút cười cợt lạnh lẽo.
Trương Thác cũng nở nụ cười: “Sao,
không được điều tra à?”
Trương Thác cũng không cảm thấy kỳ lạ
vì đối phương biết thuộc hạ của mình
điều tra bọn họ, người của Trương Thác
làm chuyện gì cũng không chút kiêng
dè, điều tra một băng đảng đương nhiên