Chương 374:
“Mấy anh em, đến để giải khuây cho em gái này một chút đi.” Tên đàn ông cằm đầu bật cười hèn hạ.
Một tên đàn ông đứng trước cửa, móc từ trong túi ra một bình xịt, xịt khắp trong phòng làm việc, trong bình xịt này.
dày đặc một mùi hương thoang thoảng, khiến cho người ta khi hít vào một hơi, thì đầu óc liền cảm thấy có chút mê mẫn.
Mắấy tên đàn ông tham lam hít lấy hít để bình xịt, xịt trong không khí, ngọn lửa dục vọng trong mắt bọn họ càng lúc càng mãnh liệt hơn.
Tên đàn ông cầm đầu còn hưng phấn đến mức cởi bỏ mặt nạ trên mặt xuống, liếm liếm môi: “Em gái, anh bảo đảm, đợi lát nữa em sẽ còn chủ động hơn bọn anh nữa cho xeml”
Chất thuốc trong không khí khiến Tần Nhu cảm thấy choáng váng hoa mắt, đôi chân có phần mềm nhũn không sức lực, cô ngồi sụp xuống ở một góc, trong ánh mắt dần dần hiện ra thần sắc mơ mơ màng màng.
Tần Nhu nín thở, phản ứng của cơ thế khiến cô biết được tác dụng của những loại thuốc trong không khí này, cô cố gắng làm cho mình tỉnh táo, nhưng hiệu quả là rất nhỏ.
Mấy tên đàn ông đều hạ bàn tay xuống, đang tưởng tượng ra những chuyện tuyệt đẹp sắp xảy ra trong tâm trí họ.
“Em gái, đến đây nào.” Tên đàn ông cầm đầu bước về phía Tần Nhu.
Khắp người mềm nhữn yếu ớt của Tần Nhu ngay cả sức lực để phản kháng cũng không có.
Tên đàn ông cầm đầu vừa quét sạch hết những đồ vật trên bàn làm việc của Tần Nhu xuống đắt, định lôi Tần Nhu lên trên bàn làm việc.
Một tiếng “leng keng đỉnh tai nhức óc” vang lên bên tai Trương Thác.
Lúc Trương Thác xông đến phòng làm việc của Tần Nhu, cũng vừa đúng lúc nhìn thấy tên đàn ông cầm đầu đang lôi cánh tay của Tần Nhu, kéo Tần Nhu lên trên bàn làm việc.
Ngay lúc này thần trí của Tần Nhu có chút không tỉnh táo, bước chân bước đi vô vọng, gương mặt xinh đẹp ửng đỏ.
Trương Thác nhìn thấy cảnh này, hoàn toàn không nói thêm lời dư thừa nào nữa, đi đến phía sau lưng hai tên đàn ông đang giữ cửa của phòng làm việc, một tay thủ thế như con dao dùng sức chém thật mạnh vào sau gáy.
Hai tên này chỉ cảm thấy ở gáy truyền đến một lực cực lớn, đôi mắt tối sầm lại, rồi liền ngã xuống.
Tiếng ngã nhào của hai tên này đã thu hút sự chú ý của 3 tên còn lại, 3 tên này liền quay đầu lại, nhìn Trương Thác.
“Tiểu…” Tên đàn ông cầm đầu vừa mới nói ra được một chữ, thì đã bị Trương Thác đấm một cái lên mặt, tên đàn ông cầm đầu bị cú đấm này cảm thấy xương mặt của mình dường như sắp gãy hết vậy.
Đối với những người này, Trương Thác hoàn toàn không cần phải phí lời, giải quyết bằng vài cú đắm, rồi sau đó nắm cổ áo của bọn họ, ném xuống dưới từ cửa sổ tầng 3.
Cùng với máy tiếng “bụp bụp” liên tục vang lên, cũng thể hiện cho việc 5 người này đã hạ cánh thành công.
Làm xong hết mọi chuyện, Trương Thác mới chú ý đến Tần Nhu.
Tần Nhu bây giờ đang nằm trên chiếc bàn làm việc rộng lớn, gương mặt xinh xắn ửng hồng đo đỏ, hiển nhiên có thể thấy được đã chịu ảnh hưởng mãnh liệt của thuốc.
“Tần Nhu, em thế nào rồi?” Trương Thác đưa tay lên sờ trán Tần Nhu.
“Tránh ra!” Tần Nhu suy nghĩ hỗn loạn, chưa nhìn rõ người trước mặt là ai liền dùng hét sức đẩy Trương Thác ra.
Tần Nhu không đẩy được Trương Thác ra, ngược lại khiến bản thân bị chao đảo lăn về phía mép bàn, thấy cô ấy sắp té xuống, Trương Thác vội đưa tay ra ôm lấy Tần Nhu.
Một hương thơm dịu nhẹ quyện vào lòng.
Trương Thác cau mày lại, mặc dù anh không chứng kiến những người kia phun độc dược, nhưng rõ ràng Tần Nhu đã bị bỏ thuốc độc.
“Trương… Trương Thác?” Ánh mắt Tần Nhu mơ màng nhìn kĩ khuôn mặt người ở trước mắt và không dám tin.
“Là tôi, em cảm thầy sao rồi?” Trương Thác lo lắng hỏi.
Chương 375:
“Tôi… Tôi không phải đang nằm mơ chứ?” Tần Nhu có gắng lắc đầu, vừa nãy cô đã cảm thấy rất tuyệt vọng, nhưng sự xuất hiện của Trương Thác giống như ánh sáng bình minh giữa đêm tối.
Tần Nhu không còn sự cảnh giác trong lòng, cơ thể yếu đuối dựa vào người Trương Thác, ép người vào anh.
Lúc này Trương Thác không kịp nghĩ điều gì khác, nhân lúc Tần Nhu đang dựa vào người, anh đưa tay nắm chặt cánh tay Tần Nhu, bắt mạch cho cô ấy.
Mạch bị rồi loạn.
Sau đó lại sờ trán Tàn Nhu.
“Trán bị nóng.”
Một làn hơi thở với hương thơm thoang thoảng mang chút tê dại thổi về phía dái tai của Trương Thác.
“Giữ… Giữ lấy tôi… Giúp tôi…Cầu xin anh đấy…” Tần Nhu xoay eo, ánh mắt hiện lên sự thỉnh cầu.
Trương Thác ôm Tần Nhu đến phòng làm việc, đi tới một góc lấy ly nước dội vào mặt của Tần Nhu.
Ly nước làm ướt quần áo và áo trong của Tần Nhu, áo trong màu trắng khi bị thắm nước bỗng đẹp không thể tả xiết.
Với cảnh quyến rũ như vậy, là một người đàn ông thì không thể nào làm ngơ được.
Trương Thác cố gắng nhìn đi chỗ khác, vừa chuẩn bị đi lấy nước thì bị Tần Nhu giữ chặt lấy vạt áo.
Đôi chân mảnh khảnh giống như rắn nước của Tần Nhu quấn lấy eo Trương Thác, đôi mắt trong như nước, để lộ ra những giọt mồ hôi ở trên trán.
Trương Thác hít thở một hơi thật sâu, lau mồ hôi trên trán rồi từ từ cởi nút áo của Tần Nhu ra.
Ánh trăng sáng như nước, rọi vào mép cửa sổ của phòng làm việc, một hình bóng chiêu vào ánh trăng có chút run rẫy.
Khi ánh trăng dời đi, trong phòng làm việc vẫn còn âm thanh thở hỗn hển của Tần Nhu.
Tần Nhu yếu ớt ngồi trên ghé giám đốc của mình, sửa lại chiếc váy màu đen ôm mông nhăn nhó, trong ánh mắt hiện lên sự khó xử và oán hận.
“Anh nhanh đi rửa tay đi!”
Đôi mắt Tần Nhu nhìn về phía ngón tay Trương Thác, sau đó lại nhanh chóng nhìn sang hướng khác, mặt đỏ bừng như sắp chảy ra nước vậy.
“Em uống nhiều nước một chút, tác dụng của thuốc vẫn chưa hoàn toàn phát tán ra.”
Trương Thác bước ra khỏi phòng và đi vào phòng vệ sinh.
Tiếng nước vang lên tí tách, Trương Thác cố gắng rửa mặt sạch, sự việc vừa nãy không chỉ giày vò Tần Nhu mà đối với anh cũng vậy.
Với sự việc vừa rồi của Tần Nhu, Trương Thác đã không còn khả năng ngăn chặn sự lan truyền tác dụng của thuốc, hệ thống miễn dịch của cơ thể vốn không thể loại bỏ thuốc độc đang lan chảy vào máu, điều anh có thể làm là giúp Tần Nhu khơi thông.
Ở trước mặt Trương Thác, với một báu vật như vậy, đến cuối cùng anh cũng chỉ có thể sử dụng bàn tay, với sự thiền định của anh, cũng là một thử thách tương đối lớn.
Trương Thác muốn kích động làm thêm điều gì đó nhưng lý trí ngăn anh lại.
Hiện tại anh không phải là người sống không ổn định như trước, biết hôm nay không quan tâm ngày mai, anh đã có gia đình, một người vợ hết mực yêu thương, chỉ vì một sự ấm áp nhất thời đã làm cho Trương Thác không biết xử lý thế nào, nếu hôm nay lại bị kích động làm thêm điều gì nữa, vậy chắc chắn là một sự việc, hai điều rắc rối lớn.
Trong khi đợi Trương Thác từ nhà vệ sinh đi ra, Tần Nhu đã chỉnh sửa xong quần áo, đứng trước cửa phòng làm việc đợi anh.
Vừa thấy ánh mắt của Tần Nhu, Trương Thác cảm thấy hơi ngại ngùng nhưng ngược lại Tần Nhu chủ động cười với anh một cái, mở miệng nói: “Anh rất sợ vợ sao? “
“Cái gì?” Trương Thác sững sờ khi Tần Nhu hỏi về vấn đề như vậy.
“Tôi nói, anh rất sợ vợ à?”
Tần Nhu lặp lại câu hỏi một lần nữa.
Chương 376:
“Đùa à, tôi sao có thể sợ vợ được!” Trương Thác dựng thẳng ngực.
“Vậy là anh cảm thấy tôi không có sức hút rồi?” Tần Nhu nhìn chằm chằm vào mắt Trương Thác.
Bị Tần Nhu nhìn một cách tự nhiên như vậy, Trương Thác lại thấy hơi khó xử: “Em rất có sức hắp dẫn.”
Ánh mắt Tần Nhu lộ rõ sự tức giận, “Thực ra phụ nữ là một sinh vật rất mâu thuẫn, vừa rồi anh hành động như: vậy rõ ràng là tôn trọng tôi, nhưng lại khiến tôi nghi ngờ.
rằng có phải sự háp dẫn của mình chưa đủ lớn.”
Trương Thác không biết Tần Nhu đang ám chỉ điều gì, cười một cái gượng gạo, sau đó nhanh chóng đổi chủ đề: “Em biết những người kia do ai điều tới không?”
“Đương nhiên.” Tần Nhu gật đầu: “Trịnh Thị!”
“Trịnh Thị…”
Đêm đã khuya, Lâm Ngữ Lam rời dinh thự Lâm Thị, Giang Tịnh đi phía sau cô.
Vừa bước ra khỏi dinh thự, vẻ mặt Giang Tịnh liền biến sắc.
“Giám đốc Lâm, cần thận.”
Giang Tịnh vừa nói xong, một lưỡi dao sáng chói đâm vào Lâm Ngữ Lam.
Lâm Thanh Tịnh không kịp tránh, trên cánh tay bị rạch một vết.
Giang Tịnh kéo Lâm Thanh Tịnh về phía sau để bảo vệ.
Từ trong bóng tối, năm bóng người xuất hiện đều bịt kín mặt, tay cầm dao sắc, chạy đến áp sát Lâm Ngữ Lam.
“Giết chết hai người đó.”
Bọn chúng hô nhẹ một tiếng, vung dao găm ở trong tay, đâm về phía Lâm Ngữ Lam.
Ngay lúc đó tố chất của Giang Tịnh thẻ hiện ra, cô ấy vừa bảo vệ Lâm Ngữ Lam vừa chiến đấu với năm người kia rất điêu luyện, hai bên lép vé rõ ràng.
Ba phút sau, năm người này hình như nhận thấy được hành động hôm nay thất bại, không ở lại thêm, liền lập tức rút lui.
“Giám đốc Lâm, cô không sao chứ?”
Năm người đó vừa đi, Giang Tịnh liền lo lắng nhìn Lâm Ngữ Lam.
“Không sao.” Lâm Ngữ Lam xua tay: “Chúng ta đi về thôi.”
Giang Tịnh gật đầu, không dám buông lỏng, lái xe chở Lâm Ngữ Lam về nhà.
Một chiếc BMW cũng đi hướng về phía vùng sông nước.
Tần Nhu ngồi ở phía sau, ánh mắt thỉnh thoảng liếc Trương Thác: “Anh thật sự không sợ vợ sao?”
Vẻ mặt Trương Thác đầy bát lực: “Đêm nay em đã hỏi tôi rất nhiều lần rồi, tôi thật sự không sợ!”
“Vậy tại sao anh không dám động vào tôi?”
Trương Thác vỗ trán: “Không phải anh đã kết hôn rồi sao?”
Tần Nhu lại nói khiến người nghe kinh ngạc: “Vậy tôi làm người thứ ba được không?”
Nghe xong câu nói đó, Trương Thác bị sặc nước miếng sau đó ho liên tục.
“Tôi nói thật đấy.” Vẻ mặt Tần Nhu rất nghiêm túc: Tôi làm người thứ ba, sẽ không để vợ anh biết, không ảnh hưởng đến gia đình anh.”
“Được rồi, em đừng đùa nữa, đến rồi, xuống xe đi.”
Chương 377:
Trương Thác không nhìn Tần Nhu, đưa tay chỉ về phía trước.
Chiếc xe BMW đang di chuyển thì từ từ dừng lại, Trương Thác mở cửa ra, vừa chuẩn bị xuống xe thì giọng nói của Tần Nhu lại lần nữa vang lên.
“Hay là tôi làm người thứ ba, không ảnh hưởng gia đình anh, nếu anh không đồng ý, tôi sẽ theo đuổi anh trước mặt vợ anh, đến lúc đó vợ anh mà ghen thì đừng trách tôi không nhắc trước nhé.”
Tần Nhu cười trông rất xinh đẹp.
Trương Thác đi bộ vào khu phó nhỏ.
Bây giờ anh mới hiểu ra một chân lý, phụ nữ thật sự muốn giở trò thì gê gớm hơn đàn ông bắt cứ việc gì.
Lời nói lúc nãy của Tần Nhu, đặt ở vị trí là người đàn ông nói với phụ nữ thì thật sự không thể thể hiện được khẩu khí đó.
Mặc dù mới rời đi vài ngày thôi nhưng trong lòng Trương Thác thật sự có chút nhớ nhung khu phố nhỏ này, cảm giác này trước giờ Trương Thác chưa từng trải qua.
Gia đình sống ở đây cho người ta một cảm giác hoàn toàn khác.
Trương Thác bước lại gần, nhìn thấy đèn trong ngôi biệt thự vẫn còn sáng.
Nhớ đến dáng vẻ người phụ nữ ngồi trên ghế sofa, Trương Thác tự nhiên cười toe toét, thuận tay hái một bó hoa dại ở trong vườn rồi đi vào bên trong.
Cửa phòng đột nhiên phát ra tiếng động làm người phụ nữ trong nhà giật bắn cả mình.
Giang Tĩnh ôm lấy thùng thuốc, vẻ mặt lo lắng nhìn về trước cửa, vừa rồi xảy ra sự việc đột kích đó khiến trong lòng cô ấy vẫn còn lo lắng.
Khi nhìn thấy người ở trước cửa là Trương Thác, Giang Tĩnh đã không còn lo lắng: “ Anh Trương, anh về rồi.”
*Ừ.” Trương Thác gật đầu, kì lạ nhìn hộp thuốc ở trong tay Giang Tĩnh: “Sao thế, cô bị thương sao?”
“Không phải tôi.” Giang Tĩnh lắc đầu, vẻ mặt có chút tự trách: “Là Giám đốc Lâm…”
*Ngữ Lam!” Trương Thác đột ngột kinh ngạc.
Đúng lúc đó, Lâm Ngữ Lam từ tầng hai đi xuống, khi nhìn thấy Trương Thác, ánh mắt người phụ nữ không che giấu nổi sự vui mừng: “Chồng ơi, anh về rồi à?”
“Em bị thương sao?” Trương Thác cau mày lại, đi đến phía trước Lâm Ngữ Lam, vừa nhìn đã tháy vét thương trên cánh tay của cô.
Vết thương dài 10cm trên cánh tay trắng trẻo và mềm mại của người phụ nữ nhìn rất đau lòng.
“Là ai làm?” Trương Thác quay đầu nhìn sang Giang Tĩnh.
Ngay lúc Trương Thác quay đầu lại, Giang Tĩnh giống như nhìn thấy một con thú