Rất nhanh, một người đàn ông mặc tây phục chạy chậm đi tới, rõ ràng là người đàn ông trung niên này quen biết Phương Châu.
“Xin chào Chủ tịch Phương, tôi là người phụ trách buổi triển lãm lần này, Trương Cường.” Trương Cường chủ động chìa tay về phía Phương Châu.
“Xin chào, tôi muốn hỏi bức tranh này là thật hạy là bản sao chép cao cấp?” Phương Châu chỉ bức tranh Đông Mai trước mặt, trên đó vẽ một cành hoa mai lạnh lẽo, lẻ loi trơ trọi trên tờ giấy vẽ, khiến cho người ta có một cảm giác đứng cô độc trong khung cảnh.
“Đồ thật.” Trương Cường không hề nghĩ ngợi đã đưa ra câu trả lời: “Bức tranh Đông Mai này là tác phẩm của bậc thầy Diêm đời nhà Đường, lưu truyền đến bây giờ, chúng tôi đã lấy được kết quả giám định của chính phủ, mới lấy ra triển lãm, thật sự là đồ thật, nếu Chủ tịch Phương cảm thấy hứng thú, sau này sẽ tham gia bán đấu giá từ thiện bức tranh này.” “Đồ thật sao?” Lông mày của Phương Châu nhíu lại thật chặt.
Đúng lúc này, một giọng nói lanh lảnh vang lên sau lưng Phương Châu.
“Chủ tịch Phương.” Phương Châu nhìn về phía tiếng nói: “Chủ tịch Lâm, trùng hợp vậy sao, cô cũng đến xem triển lãm tranh à?” Trong lúc nói chuyện, Phương Châu cố ý liếc bộ quần áo công sở trên người Lâm Ngữ Lam một cái.
“Đến tìm Chủ tịch Phương bàn chuyện hợp tác.’ Lâm Ngữ Lam đứng trước mặt Phương Châu nói thẳng ra.
Phương Châu cười nhẹ, mở miệng nói: “Chủ tịch Lâm, theo lý thuyết, những lúc như thế này tôi không bàn công việc, có điều nể tình ông nội cô có ơn với tôi, tôi sẽ phá lệ, ăn ngay nói thật, phương án hợp tác mà Lâm Thị các cô đưa ra, trong tất cả mọi người cũng không phải xuất sắc nhất, cô hẳn là nên hiểu được, tôi là người kinh doanh, thứ tôi muốn xem là lợi ích, không phải tình cảm, trừ khi cô có thể đưa ra phương án hợp tác tốt hơn, nếu không, tôi nghĩ chuyện hợp tác của chúng †a, đành để đến lần sau thôi.”
Lâm Ngữ Lam nhíu chặt mày liễu: “Chủ tịch Phương, tin rằng ông cũng đã biết tình hình của Lâm Thị chúng tôi rồi, mặc dù trong thời gian ngắn phương án này không thể mang đến lợi ích lớn nhất cho ông, nhưng về lâu dài mà nói…”
“Ngừng.’ Phương Châu giơ tay ra hiệu: “Chủ tịch Lâm, cô cũng biết tác phong đầu tư của tôi mà, một hạng mục thiếu hụt đầu tư, lợi ích lâu dài, tôi chưa bao giờ nhìn đến.” “Chủ tịch Phương, tôi… Lâm Ngữ Lam còn định nói gì nữa, đã cảm thấy có người đứng sau lưng kéo mình, quay đầu nhìn lại, là bạn thân của mình Milan, mà đứng bên cạnh Milan là Trương Thác không biết đã chạy đến từ bao giờ.
“Chủ tịch Phương, chúng ta sẽ trò chuyện sau.” Lâm Ngữ Lam vội vàng lên tiếng chào hỏi với Phương Châu trước mặt, sau đó đi đến trước mặt Trương Thác, nhỏ giọng hỏi: “Sao anh lại đến đây?” “Tớ gọi anh ấy đến đấy, tớ nói này Ngữ Lam, cậu biết rõ Phương Châu yêu thích tranh Hoa Hạ, chồng cậu lại đặc biệt am hiểu về phương diện này, sao lại không nói chuyện theo sở thích người ta?” Milan trách cứ ra mặt.
“Tớt” Lâm Ngữ Lam muốn nói lại thôi, cô nhìn Trương Thác rồi lại nhìn sang Milan, không biết nên giải thích như thế nào, dù sao cũng không thể nói sự thật với cô nàng Milan này được.
“Được rồi, tớ thấy, trước hết cứ để Trương Thác đi tới đó đàm phán với Phương Châu đã, nếu anh ấy có thể trò chuyện được với Phương Châu, sau đó cậu lại sử dụng cả tình cảm và lý lẽ để thuyết phục nữa là xong.” Lâm Ngữ Lam theo bản năng nhìn về phía Trương Thác, đã thấy Trương Thác đi về phía Phương Châu, Lâm Ngữ Lam thở dài, rốt cuộc Trương Thác có am hiểu tranh vẽ hay không, cô biết rất rõ ràng, anh tới cũng có tác dụng gì đâu?
Trương Thác đi tới bên cạnh Phương Châu, hai mắt nheo lại, nhìn bức tranh trước mặt này: “Đông Mai của bậc thầy Diêm đời nhà Đường sao?
Màu mực hơi nhạt một chút nhỉ.” “Anh hiểu về tranh sao?” Phương Châu nghe thấy giọng nói của Trương Thác, có chút khá bất ngờ nhìn qua một cái, trong buổi triển lãm tranh này, có rất nhiều bức tranh nổi tiếng không đề rõ xuất xứ, có thể liếc mắt một cái đã nhận ra nguồn gốc của bức tranh, đều là người hiểu về tranh.
“Đương nhiên hiểu rồi, ha ha!” Một tiếng cười to vang lên; nhưng lại không phải đến từ phía Trương Thác, mà từ một người khác.
Tống Đào sải bước đi tới, vừa đi vừa cất cao giọng nói: “Chủ tịch Phương, người này là anh Trương Thác, chính là chồng của Chủ tịch Lâm, cũng là một nhà