Trong nháy mắt, trong phòng chỉ còn lại cha con Thu Vũ cùng với Trương Thác.
Nhìn căn phòng trống không vào lúc này, khuôn mặt của cha Thu Vũ đầy vẻ thẫn thờ.
mà Thu Vũ, viền mắt cũng đỏ hoe.
Hai người họ bây giờ, thế nào cũng không hiểu đã xả ra cái gì, sự việc như vậy, đối với cha Thu Vũ mà nói, là rất khó để chấp nhận.
Ngồi đó vừa rồi, đều là anh em ruột của ông ấy, có quan hệ huyết thống, cùng trong một bụng mẹ ra, từ nhỏ đã cùng nhau chơi bùn mà trưởng thành.
“Chú à, cháu biết trong lòng chú rất khó chịu, nhưng có những lời cháu vẫn phải nói, đừng mù quáng vì cái gọi là mối quan hệ gia đình, đôi khi tưởng đó là người thân thiết nhất của mình nhưng thực tế không phải như vậy.” Trương Thác lắc đầu thở dài:”Chú và Thu Vũ ở riêng một lúc, có một số việc phải suy nghĩ. “
Trương Thác nói xong, vỗ vai Thu Vũ: “Thu Vũ, cố gắng khuyên cha của em đi.” Trương Thác đứng dậy, rời khỏi phòng, giúp hai người đóng cửa lại, khi Trương Thác vừa đóng cửa, bên trong phòng, truyền ra tiếng khóc của một người đàn ông thành niên.
Trương Thác thở dài, đi đến trước nhà hàng, thanh toán giúp hai cha con Thu Vũ xong, rời khỏi đây.
Dạo bước về nhà, khi đến nhà, đã là hơn 8 giờ tối rồi.
Như thường lệ, Lâm Ngữ Lam ngồi trên sofa xem TV, khi Trương Thác bước vào thì có thể nhìn thấy bóng lưng của cô ấy.
“Về rồi à, lúc nãy sao anh lại gọi cho em hỏi vấn đề đó?”
Lâm Ngữ Lam ngòi trên sofa, đôi chân thon dài trắng nõn bắt chéo trước mặt.
Trương Thác đem chuyện vừa xảy ra nói lại cho Lâm Ngữ Lam.
Đối với chuyện này, Lâm Ngữ Lam chỉ có thể thở dài, nhà Thu Vũ gặp phải người thân như thế, cô ấy chẳng lẽ không phải sao, lúc đầu Vương Vĩ, vì ham muốn của bản thân, đã muốn phá hoại Lâm Thị rồi.
“Đứa nhỏ này gần đây ở công ty biểu hiện không tôi, rất có gắng, biết học hỏi, cũng chịu khó, anh nói em có cần thăng chức cho cô ấy?” Lâm Ngữ Lam hỏi.
Trương Thác lắc đầu: “Không cần