Chương 508:
Hôm nay là Liêu gia sai, vì sao lại bắt tôi phải gánh chịu hậu quả?”
Người thi hành pháp tối sầằm mặt, “Trong giới Võ Cổ, thực lực là trên hết. Tuy cậu không tranh giành tài sản với Liêu gia, nhưng khi bị khiêu khích, cậu nên nhẫn nhịn, phản kháng không phải là điều mà người như cậu nên làm!”
Gia chủ Liêu gia phất tay, “Ta cho ngươi một cơ hội, gọi trưởng bối của ngươi đến trước mặt cháu trai của ta, quỳ xuống dập đầu vài cái, sau đó tự phế đôi tay của mình, ta sẽ tha cho ngươi một mạng.”
Trương Thác nhìn hai ông già lộ vẻ mặt đầy kiêu ngạo khi họ nói chuyện, không hề quan tâm đến mọi thứ, anh đột nhiên bật cười.
“Anh bạn trẻ, cậu cười cái gì?” Người thi hành pháp cau mày, “Lẽ nào cậu cho rằng chúng tôi đang đùa với cậu?”
Trương Thác lắc đầu, rồi lại gật đầu, “Quả thật là các người đang đùa với tôi, tìm trưởng bối của tôi sao? Tôi không cha không mẹ, cũng không có trưởng bối.”
“Cậu là người họ Lâm, vợ cậu là Lâm Ngữ Lam, người phụ trách của Lâm Thị, néu cậu bằng lòng để vợ của cậu chia một nửa số cổ phần cho cháu trai của tôi, và bắt cô ấy sinh cho Liêu gia một đứa cháu trai thì tôi sẽ suy nghĩ tha cho cậu một lần.” Tộc trưởng Liêu gia nói chuyện với vẻ đắc ý.
Đã là người ở Ngân Châu thì không ai không biết đến Lâm gia.
Liêu gia tuy là gia tộc Võ Cổ, tự cho mình nổi trội vượt bậc, nhưng về tình hình kinh tế thì lại không bằng Tô Gia, một gia tộc lớn chưa bao giờ phải lo nghĩ gì cả.
Cái tên đẹp như Lâm Ngữ Lam đã được lan truyền khắp thành phó Ngân Châu, ai ai cũng biết đến nữ tổng tài lạnh lùng xinh đẹp này.
Nếu dựa vào những điều kiện thông thường thì Liêu gia không có cửa so với Lâm gia. Lần này tộc trưởng Liêu gia nói nhiều như vậy, nhưng điểm mắấu chốt nhất là ông ấy đang nhắm vào Lâm gia, tiền và người của nhà họ Lâm.
Lời nói của tộc trưởng Liêu gia khiến cho nụ cười nhạt trên mặt Trương Thác vụt tắt.
*Xem ra lần này tộc trưởng Liêu gia cho người bắt tôi đến đây là có mục đích. Nhưng thật đáng tiếc, ông đã phạm sai lầm.” Giọng của Trương Thác đột nhiên trở nên rất lãnh đạm.
“Oh?” Tộc trưởng Liêu gia chú ý đến câu nói của Trương Thác, “Tôi đã phạm sai lầm gì, cậu nói tôi nghe thử?”
Người thi