Trong một căn biệt thự ở trấn nhỏ Hồ
Thiên Nga, thành phố Ngân Châu.
“Đồ vô dụng! Đúng là đồ vô dụng!”
Vương Vỹ điên cuồng đập đồ trước mặt,
màu đỏ tươi hiện ra trước mắt khiến cô
bảo mẫu xinh đẹp cúi đầu trốn ở một
bên không dám lên tiếng.
Tống Đào với khuôn mặt đẹp trai đầy vết
bầm tím nằm dưới đất, đồ bị đập nát
đầy trên người anh ta, mắt anh ta hiện
lên oán hận, nhưng lại không dám tỏ vẻ
bất mãn.
“Ông đây cho mày nhiều tiền như vậy
mà mày làm việc thế đó hả?” Vương Vỹ
đạp một cước lên tay Tống Đào, day trái
day phải: “Một con chó ở rể mày cũng
không xử được, dựa vào cái gì bảo ông
đây trả tiền nợ giúp mày hả?”
Ngón tay Tống Đào bị đạp lập tức ứ
máu, đau đến cắn chặt răng cũng không
dám lên tiếng.
Vương Vỹ phun một ngụm nước bọt lên
mặt Tống Đào: “Cho mày một cơ hội
cuối cùng, tao không quan tâm mày
dùng cách gì, cho dù là giết kẻ đê tiện
kia, mày cũng phải giải quyết chuyện
này cho tao, nếu không hậu quả tự mày
gánh! Cút!”
Vương Vỹ vừa nhấc chân lên, Tống Đào
đã lộn nhào ra cửa, kéo cửa lao ra ngoài
như bay.
Vương Vỹ hừ lạnh một tiếng, ngoác
ngón tay với cô bảo mẫu đứng ở góc
tường, cô sợ sệt nhìn Vương Vỹ, từ từ
cởi áo ra, bả vai trắng nõn hằn từng
đường máu.
Trương Thác ở nhà lau sàn xong, nở nụ
cười hài lòng nhìn sàn nhà trơn bóng.
Liếc qua đồng hồ, năm giờ rưỡi chiều,
Trương Thác đang định chăm sóc hoa
cỏ trong sân, điện thoại trong túi đột
nhiên reo lên, nhìn thông báo cuộc gọi,
là Lâm Ngữ Lam.
Long dâng lên ngọt ngào, Trương Thác
đã lưu số điện thoại của Lâm Ngữ Lam
được một khoảng thời gian, nhưng đây
là lần đầu tiên cô chủ động gọi cho anh.
“A lô, Chủ tịch Lâm.”
“Anh đến trường đại học Ngân Châu
một chuyến, Tiểu Uyển muốn chuyển ký
túc xá, hình như có rất nhiều đồ nên gọi
anh giúp một tay, lát nữa tôi gửi số điện
thoại của con bé cho anh, cứ thế nhé.”
Lâm Ngữ Lam nói một hơi, không đợi
Trương Thác trả lời đã cúp máy.
Khi nấy trong điện thoại Trương Thác
nghe thấy rõ ràng Lâm Ngữ Lam bên kia
có điện thoại bàn không ngừng reo lên,
có lẽ rất bận rộn.
Chuông thông báo điện thoại vang lên,
Lâm Ngữ Lam đã gửi số điện thoại của
Từ Uyển cho Trương Thác.
Trương Thác duỗi eo, mặc áo ba lỗ
trắng quần short đi tới trường đại học
Ngân Châu.
Trường đại học Ngân Châu tọa lạc trong
nội thành thành phố Ngân Châu, tổng
cộng có ba khu vực dạy học, ở giữa có
một con phố ăn vặt, phố ăn vặt này là
nơi có người đến nhiầu nhất vào cuối
†uần ở thành phố Ngân Châu, cả con
phố đều là những món đồ ăn nổi tiếng
của Hoa Hạ.
Trương Thác đi vào khu dạy học phía
tây của trường đại học Ngân Châu, gọi
điện thoại cho Từ Uyển, Từ Uyển nhận
được điện thoại của Trương Thác rõ
ràng rất vui, bảo Trương Thác đứng yên
ở cổng khu dạy học phía tây, cô ấy đến
tìm anh.
Trương Thác đợi khoảng năm phút ở
cổng khu dạy học phía tây thì nhìn thấy
một nhóm oanh oanh yến yến đi về phía
mình, người đi đầu là Từ Uyển.
Lúc trước Trương Thác chưa từng chú ý
đến Từ Uyển quá nhiều, bây giờ mới tỉ
mỉ quan sát cô gái này.
Từ Uyển nhuộm tóc màu vàng nhạt, đuôi
tóc xoăn nhẹ dài đến bả vai, trên người
mặc áo thun trắng in mặt mèo, vóc dáng
cũng không quá mức nóng bỏng; ngược
lại nhiều hơn mấy phần hoạt bát, quần
jean lửng phối với đôi giày bata màu
trắng tràn đầy cảm giác thanh xuân.
Từ Uyển có khuôn mặt xinh đẹp, tuy
không nghiêng nước nghiêng thành như
Lâm Ngữ Lam, nhưng chắc chân có thể
tính là một người đẹp, khóe miệng của
cô ấy lúc nào cũng chứa ý cười, khiến
lần đầu tiên người ta nhìn thấy sẽ để lại
ấn tượng tốt.
“Anh rể, anh đến rồi ạ!” Từ Uyển chạy tới
trước mặt Trương Thác chào hỏi anh.
“Hì hì, Tiểu Uyển, đây là anh rể của cậu
sao, chào anh rể, em tên Trương Khiết.”
Một người đẹp tóc ngắn đi theo bên
cạnh Từ Uyển chào hỏi Trương Thác.
“Anh rể, bọn em từng xem ảnh của chị
Tiểu Uyển rồi, đó là một cô gái vô cùng
xinh đẹp, anh cưa đổ được chị ấy thì
chắc chán là quân sư tình yêu có đúng
không!” Lại một người đẹp chân dài cao
gầy nói với Trương Thác.
“Anh rể, hai cô gái này là bạn cùng
phòng của em.” Từ Uyển giới thiệu cho
Trương Thác: “Đây là Trương Khiết, đây
là Tôn Lam, nói anh nghe, Tôn Lam là
một người mẫu đấy.”
Đôi mắt Từ Uyển cong thành hình trăng
khuyết, cực kỳ đáng yêu.
Trương Thác cười cười: “Chị em bảo anh
đến