Chương 572:
Trong không khí tràn ngập sương mù, mọi người đứng trên sân luyện võ, cảm thấy trước mắt mờ mịt. Mọi người tụ tập một chỗ, đưa mắt nhìn nhau, tràn đây khó hiểu, không rõ tại sao gia chủ lại đột nhiên kêu mọi người tập hợp ở đây.
Trương Thác cũng dẫn Hàn Ôn Nhu lên sân luyện võ, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hiếm thấy. Giác quan thứ sáu nhạy bén khiến Trương Thác cảm nhận được nhân tố không yên phận trong không khí. Cảm giác này rất giống năm đó anh sắp nghênh đón đại chiến.
“Theo sát anh” Trương Thác nắm tay Hàn Ôn Nhu, liên tục nhìn chung quanh.
“Mọi người đã đến đông đủ chưa? Kêu tất cả mọi người tới đây! Tất cả!” Chúc Nguyên Cửu bước lên sân luyện võ.
“Bố, đã đến đủ hết rồi” Người đàn ông trung niên tiến lên đáp lại Chúc Nguyên Cửu. Chúc Nguyên Cửu gật đầu, khi thấy Trương Thác đứng trong đám đông thì thở phào nhẹ nhõm. Sự tôn tại của Trương Thác giống như định hải thần châm.
Trên không trung, sương mù mãi không tan biến, lá khô bay lượn càng ngày càng nhiều. Người nhà họ Chúc nhìn lên không trung, đều khó hiểu tại sao giữa mùa hè mà lại có nhiều lá khô như vậy?
Chúc Nguyên Cửu la to: “Phụ nữ và trẻ con đứng trong cùng, đàn ông đều đứng ngoài cùng!
Chúc Nguyên Cửu vừa lên tiếng, người nhà họ Chúc đều chấn động. Mệnh lệnh này khiến mọi người cảm nhận được sự khác thường. Có những người còn đang vui cười bây giờ đều nghiêm túc lại, quan sát chung quanh.
Lá khô trong không trung càng ngày càng nhiều, rơi trên đỉnh đầu mọi người, rơi xuống mặt đất. Khi đạp lên lá khô thì sẽ vang lên tiếng vỡ. Toàn bộ sân luyện võ trở nên yên tĩnh, hầu như mỗi người đều quan sát chung quanh thật kỹ.
“Kẽo kẹt” một tiếng, cánh cửa màu đỏ thắm của nhà họ Chúc bị đẩy ra. Một đám người mặc đồ luyện võ màu xanh xuất hiện trước mắt mọi người. Thấy những người này bước ra trong sương mù, vẻ mặt Chúc Nguyên Cửu nặng nề, khẽ lẩm bẩm: “Đến rồi!
Trương Thác đứng trong đám đông cũng đưa mắt nhìn những người này. Từ trên người họ, Trương Thác ngửi thấy mùi nguy hiểm. Đám người áo xanh này không nhiều không ít, vừa đủ hai mươi người. Họ thong thả bước đến trước sân luyện võ, xếp thành một hàng, không phát ra bất cứ tiếng động nào.
“Tổ tiên nhà họ Chúc – Chúc Lăng đã sáng tạo ra nhà họ Chúc vào năm công nguyên thứ 1437, đến nay đã truyền thừa gần sáu trăm năm” Một giọng nữ vang lên trong sương mù dày đặc.
Khi giọng nữ này