Lâm Ngữ Lam lắc đầu: “Đây là vấn đề ở bản thân tôi, là lựa chọn của tôi.”
Sáng nay, khi Tô My nói với Lâm Ngữ Lam những chuyện đó, Lâm Ngữ Lam đang nghĩ bản thân có cần tiếp tục làm gia chủ của nhà họ Tô nữa hay không, nếu như từ bỏ, thì mọi chuyện sẽ không còn là vấn đề nữa, nhưng một khi Lâm Ngữ Lam nghĩ đến hai chữ từ bỏ, thì biểu cảm của mẹ cô trước khi mất lại xuất hiện lên trong đầu cô, sự thôi thúc muốn được quay trở lại nhà họ Tô, sự không cam lòng được nén chặt lại giữa hai hàng mi, lòng quyết tâm muốn được nhà họ Tô chấp nhận, cho dù đến chết, mẹ cô cũng không thể nhắm mắt.
Được quay về nhà họ Tô là tâm nguyện lớn nhất cả đời này của mẹ Lâm Ngữ Lam.
Đưa mẹ về nhà cũng là mục đích bấy lâu nay thôi thúc Lâm Ngữ Lam phấn đấu, bây giờ cô lựa chọn từ bỏ, từ bỏ gia chủ, từ bỏ tâm nguyện cuối cùng của người mẹ trước khi mất, Lâm Ngữ Lam không làm được, cô không muốn để mẹ mình phải chịu uất ức ở dưới cửu tuyền.
Lúc này trong lòng Lâm Ngữ Lam cảm thấy vô cùng hổ thẹn với Trương Thác.
Lâm Ngữ Lam hít một hơi thật sâu: “Tổng giám đốc Tân, chắc cô cũng nghe qua, trước đây tôi và Trương Thác có quan hệ thế nào đúng không?”
Tân Như gật đầu: “Từng nghe một chút”
Lâm Ngữ Lam khẽ mỉm cười, trong nụ cười có chút ngọt ngào: “Trương Thác ban đầu đến nhà tôi ở rể, tôi cũng không biết bố tôi làm sao lại nhìn trúng anh ấy, lần đầu tiên nhìn thấy Trương Thác, nói thật, tôi không thích người đàn ông này, cảm thấy anh ấy rất lôi thôi, lười nhác, không có chút lòng cầu tiến, lúc đó tôi rất muốn đuổi anh ấy ra khỏi nhà”
Khi Lâm Ngữ Lam nói câu này, cô không ngừng hồi tưởng lại những giây phút trước đây khi ở cùng Trương Thác, trên gương mặt cũng bất giác mang theo một nụ cười hạnh phúc.
“Thời gian dần trôi, Trương Thác cũng đã thể hiện ra một mặt khác của mình, lúc đó, có người muốn cướp tập đoàn Nhất Lâm khỏi tay tôi, hơn nữa còn đến tận nơi tôi ở sỉ nhục tôi, đương nhiên, đối tượng bị sỉ nhục cũng bao gồm cả Trương Thác, cô biết không, cho dù Trương Thác bị người †a lăng mạ thế nào anh ấy cũng không hề mắng lại một tiếng, nhưng một khi mấy người đó nói những lời không khách sáo.
với tôi, thì anh ấy giống như phát điên lên vậy, anh ấy nói, ức hiếp anh ấy thì được, nhưng không cho phép bất kỳ ai ức hiếp tôi: Tân Như nhìn nụ cười hạnh phúc trên gương mặt Lâm Ngữ Lam và sự ngọt ngào hiện lên trong ánh mắt cô, rất rõ ràng, người phụ nữ này cũng yêu Trương Thác không kém gì cô ta, chỉ là, cô ta không thể biểu lộ hết chân tình của mình, chỉ đành giấu ở trong tim.
Lâm Ngữ Lam vừa hồi tưởng lại vừa nói: “Ngày đó, tôi cảm thấy, bản thân giống như có một sự hậu thuẫn, nâng đỡ tôi, giúp tôi trong lúc bản thân mình bất lực nhất, có một chỗ để dựa vào, từ lúc đó, anh ấy đã dần dần tiến vào trái tim tôi, sau này,