“Đúng, chính là phòng này” Thu Vân gật đầu, cô cũng đã nghe được tiếng nói cười ở bên trong.
Trương Thác đẩy cửa ra, đập vào mắt anh là bác gái của Thu Vân vừa mới gặp ở ngoài cửa chính khách sạn, giờ đây bà ta đang ngồi trước bàn ăn, sai sử nhân viên phục vụ ở trong phòng rót rượu cho bà ta.
Trương Thác nhìn lướt qua thì thấy trong phòng phải có mười người, đồ ăn trên bàn đã ăn được một nửa.
Cửa bị mở ra nên người trong phòng đều nhìn về phía này.
Người ngồi ở vị trí chủ tọa là một người đàn ông trung niên †ầm hơn năm mươi tuổi, ông ta cắt đầu đinh, đeo một dây chuyền vàng to tướng. Đó chính là Bác cả của Thu Vân, tên là Quách Thiên Tuấn.
Lúc Quách Thiên Tuấn nhìn thấy hai mẹ con Thu Vân thì nhíu mày. Ông ta chỉ là giữ mặt mũi nên mới đưa ra lời mời mà thôi, nói là đặt một căn phòng lớn ở khách sạn Thế Kim Thành, trong đó ý muốn khoe khoang là nhiều. Không ngờ rằng hai người họ hàng nghèo này lại tới thật, bình thường mình mời khách sạn hơi đắt một chút là hai người đều không có mặt mũi mà tới đây, sao lần này lại tới? Đây chẳng khác nào là làm mình mất mặt chứ?
Mẹ của Thu Vân cười với Quách Thiên Tuấn một tiếng: “Anh cả”
“Ừ” Bác cả của Thu Vân nói với giọng khó chịu rồi hất đầu một cái: “Tìm chỗ ngồi xuống đi.
Thu Vân và mẹ của cô ấy nhìn thoáng qua bàn, đã không còn chỗ trống, hoàn toàn không có chỗ để ngồi, những người đang ngồi cũng không ai nhúc nhích. Hai người đứng đó, lúng túng không biết làm sao cho phải.
Dì cả của Thu Vân nhìn hai người như nhìn hai đứa ngốc.
“Phục vụ, lấy cho chúng tôi thêm ba cái ghế dựa nữa”
Trương Thác mở miệng, sau đó dẫn theo Thu Vân và mẹ cô đi tới bàn rồi nói với hai người đang ngồi cách đó không xa: “Phiền anh nhường chỗ một chút”
Hai người kia nhìn Trương Thác với vẻ mặt không vui rồi từ từ rời ghế sang bên cạnh.
“Đây là ai?” Quách Thiên Tuấn nhìn chằm chằm Trương Thác