Trương Thác nghe Lý Thanh nói vậy, cau mày càng chặt hơn, từ đường, tự ý khởi công, công ty Nhất Lâm bị người ta hãm hại rồi.
Mảnh đất đó trước đây là tranh giành giữa Nhất Lâm và Triệu Thị, việc Triệu Thị đột nhiên từ bỏ chắc chắn là có lý do.
Trương Thác liếc nhìn những bảng báo cáo mà Lý Thanh vừa xem, chính là những giám định tai nạn lao động, nghĩ chắc là mấy nhân viên bị thương của Nhất Lâm.
Trương Thác gõ ngón tay lên mặt bàn suy nghĩ một hồi rồi nói: “Được rồi, khoảng thời gian này thông báo cho mọi người khoan hãy đi làm, ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày, những nhân viên bị thương cứ tính theo tai nạn lao động, tiền viện phí thuốc thang, điều dưỡng, tổn thất tinh thần đều sẽ do công ty chỉ trả, khoảng thời gian này cô khoan hãy quản chuyện này, cứ giao hết cho tôi.”
“Nhưng anh Trương…”
“Ndhe lời tôi, thư ký Lý, mấy ngày nay cô cũng đã quá mệt rồi, cứ nghỉ ngơi trước đi” Trương Thác võ vai Lý Thanh, sau đó đứng dậy: “Đi thôi, tan ca đi, muốn tôi tiễn cô không?”
Lý Thanh thở dài: “Không phiền anh đâu, tôi có lái xe đến đây”
“Được rồi, mấy ngày này làm phiền cô chạy đến bệnh viện một chút.”
“Ừm, tôi biết rồi” Lý Thanh gật đầu.
Trương Thác không để cho Lý Thanh lo chuyện này, anh đã có kế hoạch của anh, bây giờ ngay cả cảnh sát sao cũng không xử lý mấy vụ đánh người gây rối chứ, hơn nữa, đối phương có thể nói thẳng muốn mua lại mảnh đất đó, người đứng phía sau này, tất nhiên không phải là người mà Lý Thanh có thể đắc tội được, một khi Lý Thanh bị người đó ghi hận, đối với cô ấy mà nói chắc chắn không phải là chuyện nhỏ.
Trương Thác rời khỏi công ty, vừa bước ra khỏi cổng công ty liền nhìn thấy một chiếc BMW 5 dừng bên cạnh.
Cửa sổ xe mở ra, người phụ nữ cất giọng ngọt ngào trong trẻo: “Về rồi à? Lên xe đi”
“Mỗi lần từ về đây là lại tình cờ gặp phải cô” Trương Thác mở cửa xe, ngồi ở ghế phụ.
Tân Như lắc