“Rốt cuộc Lý gia thôn kia có lai lịch gì vậy?” Trương Thác nhíu mày hỏi.
Cục trưởng Vi lắc đầu: “Tôi cũng không rõ cụ thể thế nào, nhưng có nghe lãnh đạo nói đến mấy chữ”
“Là cái gì?”
“Nhà họ Lý ở Lĩnh Tây”
“Nhà họ Lý ở Lĩnh Tây ư?” Trương Thác suy nghĩ một chút. Trong số các gia tộc võ cổ đại hiện nay chưa từng nghe nói đến có gia tộc này, nhưng trong lịch sử Đại Nam, gia tộc họ Lý ở Lĩnh Tây lại rất nổi tiếng.
Trương Thác lắc đầu và đứng dậy. Nếu việc này là mệnh lệnh của lãnh đạo thì anh cũng không hỏi được cái gì từ cục trưởng Vi, chỉ tiết sự việc thì có lẽ phải đi vào Lý gia thôn một lần.
Rời khỏi cục cảnh sát, Trương Thác đi đến Nhất Lâm.
Ngày hôm qua anh đã để cho Lý Thanh thông báo với tất cả nhân viên là tạm thời sẽ nghỉ làm.
Khi đến Nhất Lâm, Trương Thác phát hiện Nhất Lâm đang bị vây kín bởi rất nhiều người. Một số người dân bình thường đang cầm trong tay cuốc, xẻng hay các đồ vật khác và liên tục măng chửi Nhất Lâm.
Bảo vệ của Nhất Lâm đã khóa kín cửa và không dám đi ra ngoài.
Trương Thác thấy những người dân này cũng không làm ra chuyện quá đáng gì nên không ra mặt. Anh biết một khi để lộ danh tính của mình thì chắc chắn sẽ làm cho họ càng thêm kích động. Bây giờ biện pháp tốt nhất là đi tìm trưởng thôn của Lý gia thôn kia và hỏi xem rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng mà làm thế nào mới vào được Lý gia thôn kia và làm thế nào tìm được trưởng thôn thì Trương Thác cần suy nghĩ một chút. Anh cũng không thể xông thẳng vào vì sẽ làm mọi chuyện trở nên nghiêm trọng hơn.
Ngay khi Trương Thác đang đau đầu về chuyện này thì Tân Như gọi đến.
“Anh đang ở đâu vậy? Tôi đến đón anh nhé?” Giọng nói trong trẻo dễ nghe của Tân Như vang lên.
“Đón tôi ư?” Trương Thác khó hiểu.
“Anh không đi đến Lý gia thôn sao? Tôi đã giúp anh hẹn gặp với trưởng thôn rồi” Tân Như nói.
Trương Thác nghe thấy lời nói của Tân Như, trong lòng anh thấy ấm áp, người phụ nữ này luôn biết mình đang suy nghĩ gì và đang cần gì.
“Tôi sẽ đợi cô ở đầu phố thương mại ASU”
“Tôi đang ở chỗ đó, anh đến đây đi”
Trương Thác cúp