Chương 765:
“Trương Thác” Mễ Thanh chọc chọc Trương Thác.
“Hửm”?” Trương Thác khó hiểu nhìn Mễ Thanh.
“Rốt cuộc anh với Ngữ Lam sao vậy? Sao không nói gì hết?” Mẽ Thanh tò mò hỏi.
Trương Thác cười khổ, lắc đầu. Khi thuyền nhỏ dừng lại, sắc trời đã hoàn toàn tối sầm. Lâm Ngữ Lam nhìn bóng đêm Paris phồn hoa, khẽ cắn môi đề nghị: “Chúng ta… chúng ta đi uống rượu đi…”
Mễ Thanh nhìn Trương Thác, nói: “Chắc chắn hai người có vấn đề, chắc chắn!”
Nước Pháp là quốc gia lãng mạn, quán bar ở nơi này cũng tràn đầy không khí lãng mạn. Dưới sự dẫn dắt của Mễ Thanh, bốn người chọn một quán bar hoàn cảnh tao nhã. Mễ Thanh nói với Lâm Ngữ Lam rằng an ninh nước Pháp không được tốt như Đại Nam, đến buổi tối, thường xuyên sẽ xảy ra những chuyện làm ảnh hưởng tới tâm trạng người khác. Nhưng quán bar này thì khác, ông chủ quán bar này có bối cảnh hoàng gia nên không ai dám gây sự ở đây, chẳng qua là giá hơi cao mà thôi. Đương nhiên mức giá này đối với nhóm Lâm Ngữ Lam thì không thành vấn đề.
Quán bar rất yên tĩnh, bật khóc nhạc nhẹ, ánh đèn màu cam nhu hòa tràn ngập quán bar. Bertender đang tỉ mỉ lau ly ở quầy rượu. Nội thất bằng gỗ trong quán bar cho người ta cảm giác hoài cổ. Lâm Ngữ Lam chọn một chiếc bàn bốn người trong góc ngồi xuống. Lâm Ngữ Lam vừa ngồi vào chỗ, Tô My lập tức ngồi xuống bên cạnh Lâm Ngữ Lam, chỉ sợ bị Trương Thác giành trước. Đúng là Trương Thác muốn ngồi vào bên cạnh Lâm Ngữ Lam, động tác của Tô My khiến anh bĩu môi, ngồi xuống đối diện Lâm Ngữ Lam.
Mễ Thanh đứng bên cạnh, thấy Trương Thác và Lâm Ngữ Lam ngồi ở hai bên, lắc đầu rồi ngồi xuống bên cạnh Trương Thác. Mọi người gọi hai chai rượu brandy cùng mấy món nhắm. Trong tiếng nhạc du dương, Mễ Thanh nâng ly lên: “Nào, chào mừng mọi người tới nước Pháp.”
Tiếng cụng ly thanh thúy vang lên, bốn người đều uống cạn rượu trong ly. Vừa uống xong, Lâm Ngữ Lam lập tức rót thêm đầy ly cho mình. Động tác này khiến Mễ Thanh im lặng. Mễ Thanh với Lâm Ngữ Lam quen biết nhau nhiều năm, cực kỳ hiểu biết về Lâm Ngữ Lam. Nếu không gặp phải chuyện gì thì Lâm Ngữ Lam sẽ không bỏ mặc bản thân mình uống rượu như thế này.
“Nào Mễ Thanh, hai tay lại cụng ly nữa!” Lâm Ngữ Lam giơ ly rượu lên. Mễ Thanh nhìn Lâm Ngữ Lam rồi lại nhìn Trương Thác, cầm chai rượu rót cho mình với Trương Thác: “Ba chúng ta cùng nhau uống một ly đi!”
“Chỉ sợ anh ta không dám uống thôi!” Lâm Ngữ Lam cố ý khiêu khích nhìn Trương Thác.
“Có có rượu mà anh không dám uống ư?” Trương Thác cầm ly rượu lên, sau tiếng cụng