Lâm Ngữ Lam chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, cái kiểu hưởng thụ của hoàng đế này trước giờ cô đều chưa từng gặp qua.
Cho đến tận lúc Lâm Ngữ Lam tắm rửa xong rồi, khoác lên người bộ quân áo mới, trang điểm một lớp nhàn nhạt là có một cảm giác như lạc vào sương mù.
“Cô chủ, cô đẹp quá đi mất” Hai cô gái trẻ tuổi nhìn Lâm Ngữ Lam tắm rửa xong thay quần áo, đều không nhịn được mà khen ngợi, trong ánh mắt lộ ra vẻ ngưỡng mộ, không hổ là người phụ nữ của Quân Vương.
Làn váy dài của Lâm Ngữ Lam trắng như tuyết, ngũ quan tinh tế diễm lệ, nụ cười long lanh ấm áp, giống như có thể xua tan tất cả những sự tối tăm, trong đôi mắt xinh đẹp lộ ra ý cười nồng đậm.
Ánh mắt cô sáng lấp lánh như một vì sao, chỉ đứng ở đó thôi cũng cho người khác cảm giác cao quý thánh khiết rồi.
Ngoài cửa, Tô My, Tiếu Tinh Hàn cũng với Hồng Liên đều đang đợi.
“Cần chuẩn bị lâu đến vậy sao? Còn tưởng là đi thi hoa hậu nữa đấy” Hồng Liên bĩu môi, vô cùng bất mãn nói, mặc dù bây giờ mấy người không hề vội vã chút nào, nhưng Hồng Liên không thích ở đây đợi Lâm Ngữ Lam.
“Cạch”
Cánh cửa phát ra tiếng động nho nhỏ, cửa phòng được mở ra.
Lúc Lâm Ngữ Lam bước ra khỏi phòng, Tô My bên ngoài nhìn đến ngơ ngác, đến cả Hồng Liên vẫn luôn không thích Lâm Ngữ Lam cũng không thể tìm ra được khuyết điểm nào trên người Lâm Ngữ Lam.
Tiếu Tinh Hàn trợn to mắt, ánh mắt không thể rời khỏi Lâm Ngữ Lam.
“Cô chủ, cô cũng đẹp quá rồi đấy, ai cưới được cô thật sự là có phúc đời đời!” Hai tay Tô My chắp trước ngực thành hình chữ thập.
Lâm Ngữ Lam cười cười, trăm nghìn lời khen của người khác đều không bằng được một câu của Trương Thác, cô bình tĩnh nói: “Chúng ta đi thôi, thời gian cũng không sớm rồi”
“Không sao đâu cô chủ” Tô My không để tâm nói: “Trang chủ Tiếu đã sắp xếp ổn rồi, chúng ta có vị trí khác”
Tô My vừa nói xong, Tiếu Tinh Hàn đã lấy ra bốn tấm huy hiệu trong tay.
Bốn tấm huy hiệu này vốn là do Pease bảo người đưa cho Lâm Ngữ Lam, có điều vừa nãy Lâm Ngữ Lam đang tắm rửa,