Chương 877:
Người đàn ông trung niên ngạo nghề liếc nhìn những người nông thôn này, ở trong lòng niệm một câu ép bức, chỉ là mấy trăm triệu, xem xem cái bộ dạng không dám tin của bọn họ kìa.
Quách Mỹ Hân hai tay ôm ngực, hừ lạnh một tiếng: “Nói cho mấy người biết, tôi đây là nhìn lên cái thân phận thân thích của mấy người, mới để chồng tôi cứ đến chỗ mấy người trước, nếu không thì nơi tốt như thế này, không đến phiên mấy người được ở lại!”
Người đàn ông trung niên cười toe toét, ôm lấy cơ thể của Quách Mỹ Hân, khiến cho Quách Mỹ Hân hét lên, dùng nắm tay đánh người đàn ông trung niên một cái: “Anh, đáng ghét à”
Người đàn ông trung niên cười hắc hắc, híp hai mắt lại, nhìn về phía nơi Thu Vân đang đứng.
“Cô gái à, tôi xem dáng người của cô cũng không tồi, có muốn suy nghĩ một chút đến công ti chúng tôi làm việc không?” Khi lời của người đàn ông trung niên vừa nói ra, bờ môi không khỏi liếm liếm chút.
Cái bộ dạng nhu thuận này của Thu Vân, với đôi mắt sáng ngời phảng phất như biết nói kia, thật sự khiến người ta động lòng không thôi.
“Xứ, chị Thu Vân của chúng tôi mới không đi ấy, chị ấy đã ở khách sạn Thế Giới làm quản lí rồi!” Một cô gái trẻ mở miệng nói, Người đàn ông trung niên nghe đến những lời này, hơi hơi ngẩn ra, sau đó phá lên cười lớn: “Ha ha ha, khách sạn Thế Giới, làm quản lí hả? Đang chọc cười đấy hả? Một quản lí thì một tháng được bao nhiêu tiền chứ? 24 triệu hay là 30 triệu?
Đến chỗ tôi, tôi bảo đảm sẽ cho cô mức lương một tháng là trên 300 triệu!”
Lời người trung niên vừa nói khiến mọi người xung quanh hít một hơi khí lạnh, một tháng lương 300 triệu, đây là công việc gì vậy, cũng quá lời lãi rồi đi.
“Thế nào hả người đẹp, có hứng thú đến chỗ tôi không?”
Người đàn ông trung niên không ngừng quan sát Thu Vân.
“Thật xin lỗi, con bé Vân nhà chúng tôi không có hứng thú”
Bố của Thu Vân từ một bên đi đến, đứng giữa người đàn ông trung niên và Thu Vân.
Người đàn ông trung niên hung dữ nhìn bố của Thu Vân, không chút khách khí mở miệng nói: “Khó trách các người nghèo cả đười!”
Quách Mỹ Hân đi đến, ôm lấy cánh tay của người đàn ông trung niên, nũng nịu nói: “Chồng à, anh không cần phải phí lời với đám người này, bọn họ cả đời này đã có mệnh nghèo rồi!”
Người đàn ông trung niên nghiêng đầu, không nhìn Thu Vân nữa,