Chương 961:
“Cũng ổn” Trương Thác trả lời qua loa.
“Trời quang mây tạnh, bầu trời xanh ngắt, là một ngày có thời tiết rất đẹp, ngài, lúc này anh bước cuống giường và thay một bộ quần áo sạch sẽ muốn đi đón vợ anh tan làm rồi cả hai cùng hẹn hò với nhau, nào ngời vừa đi đến nửa đường thì trời đột nhiên kéo mây âm u, cơn mưa dữ dội trút xuống và khiến bộ quần áo vừa thay của anh ướt hết”
Giọng nói Lỗ Thần Phù rất nhẹ nhàng, giống như đang kể chuyện vậy.
Trương Thác khẽ chau mày lại và không nói gì cả.
Lỗ Thần Phù tiếp tục dùng một tay gõ gõ cái ly, tay kia lật quyển sách và tiếp tục nói: “Anh tìm một nơi để trú mưa nhưng vừa đúng lúc chiếc xe chạy ngang qua tạt một lượng lớn nước bẩn vào người anh, anh lấy khăn giấy ra và lau đi vết bùn trên người thì lại bị người khác đạp dơ đôi giày mới của mình, anh..”
“Không cần nói nữa” Trương Thác đột nhiên mở miệng nói: “Tôi không thể chìm vào trong viễn cảnh của cô nói”
Đôi mày khế chau lại của anh đang từ từ thả lỏng ra và lắc lắc đầu trong bất lực, xem ra đôi khi còn người có tâm lý phòng bị quá mạnh thì cũng không phải là chuyện tốt.
Tiếng gõ ly nước của Lỗ Thần Phù dừng lại, cô ta nhìn Trương Thác và nói: “Thưa ngài, cũng không hẳn là không có ích lợi gì đâu, anh gần đây có phải đã gặp phải chuyện kỳ lạ gì không?”
“Thế nào?” Trương Thác nhìn Lỗ Thần Phù.
“Vừa nãy khi tôi gõ ly nước, nhịp điệu của tôi tương đồng với tần suất hô hấp của anh, sau đó tôi lật quyển sách này” Lỗ Thần Phù cầm lấy quyển sách vừa rồi mình vừa lật: “Trong đó có rất nhiều hình ảnh đẫm máu bạo lực, lúc tôi nói chuyện với anh thì ánh mắt anh cứ không ý thức được mà tập trung nhìn vào những hình ảnh trên đó, dù ở góc độ của anh hoàn toàn không nhìn rõ hình ảnh đó là gì, điều này cho thấy trong tiềm thức của anh đang cảm thấy rất có hứng thú với những hình ảnh này, điều này hoàn toàn không phù hợp với tính cách đó giờ của anh lắm, theo tôi được biết thì trong lòng anh chẳng phải cứ khao khát có một cuộc sống bình yên sao?”
Trương Thác mở miệng định nói gì đó thì Lỗ Thần Phù lại lên tiếng: “Sau đó tôi thử buông chậm nhịp điệu khi gõ ly nước và thay đổi hình ảnh trong quyển sách, lúc đó anh đã chau mày lại, đợi đến khi tôi tăng nhịp điệu lên và đổi lại hình ảnh đẫm máu thì đôi mày anh mới bất giác thả lỏng ra, trong iềm thức của anh nói cho tôi biết anh đang rất kỳ vọng một