Tư Vân Dịch lặng lặng nhìn hình ảnh chú chó cải thìa dạng ch@n gật đầu trên màn hình, đầu ngón tay khẽ động lướt lên trên, nhìn lại những nội dung Sở Quân Liệt vỗ vỗ.
Yến An đã trở về, Yến gia lại đột ngột thay đổi thái độ với Sở Quân Liệt, thế nào cũng có chút kì quặc, giống như bên trong có cái điểm mấu chốt, chỉ cần mở ra điểm mấu chốt này liền có thể giải thích rõ ràng mọi chuyện.
Yến phu nhân là người cực kì biết diễn kịch, Tư Vân Dịch sớm đã biết, trong sách, Yến gia là đầu sỏ đẩy Sở Quân Liệt vào hố lửa, chờ khi Sở Quân Liệt khôi phục ký ức, quay lại tính sổ bọn họ, ký thuật diễn xuất của Yến phu nhân nháy mắt tăng lên cực điểm.
Yến phu nhân than thở khóc lóc, hướng Sở Quân Liệt nói rằng đối với việc liên hôn này bà có bao nhiêu không tự nguyện, nếu không phải do Tư gia ỷ thế hiếp người, bọn họ sẽ tuyệt đối không để Sở Quân Liệt đi làm rể.
Không đợi Sở Quân Liệt đáp lại, bà ta đã nước mắt rơi đầy mà miêu tả rằng cảnh tượng thảm thiết khi nhặt được Sở Quân Liệt, nếu không phải bọn họ động lòng trắc ẩn, Sở Quân Liệt đã sớm chết ở ven đường, nào còn có ngày hôm nay.
Dù vậy, ý muốn trả thù của Sở Quân Liệt cũng không nguôi ngoai, không có tha thứ cho Yến An, muốn đem người đi, Yến phu nhân quỳ xuống bên chân Sở Quân Liệt, khóc lóc nắm lấy ống quần cậu, biểu diễn một màn tê tâm liệt phế, đem tình thương của mẹ phát huy tới cực điểm.
Cha mẹ Sở Quân Liệt lại chết sớm, nhìn đến Yến phu nhân – người mà cậu gọi là Mẹ làm ra hành động như vậy, cuối cùng vẫn buông tha Yến An, không chú ý đến nhà bọn họ nữa.
Yến gia tìm được đường sống trong chỗ chết, ngay sau đó liền nghe tin Tư gia cửa nát nhà tan, bọn họ như mấy con chuột tham lam, đem tài sản của Tư gia sau khi ngã xuống dọn về nhà, thấy Sở Quân Liệt không rảnh quan tâm mấy chuyện vặt vãnh này, càng được nước lấn tới, đem mấy thứ còn xót ở Tư gia nhặt đến sạch sẽ.
Cuối cùng đều là tiện nghi cho bọn họ.
Yến gia từ trước đến này không có lợi thì không dậy sớm, hiện tại mọi chuyện có thể phát sinh giống như trong mộng, sau khi đưa Sở Quân Liệt qua bên này ở rể, không chú ý đến sống chết của cậu nữa, nhưng bậy giờ bọn họ lại cố tình một tay ôm hết việc chuẩn bị tiệc đính hôn, nghe nói còn làm đến cực kỳ xa hoa.
Còn hai ngày nữa là tới ngày tổ chức tiệc đính hôn, Yến gia đột nhiên thay đổi thái độ với Sở Quân Liệt, theo như hiểu biết của Tư Vân Dịch với Yến gia, bọn họ tám phần mười là lập một cái thân tình âm mưu, chờ Sở Quân Liệt nhảy vào bẫy.
Lấy tâm tính hiện tại của Sở Quân Liệt, sợ là dù người khác nói Yến gia thành như thế nào câu cũng không tin, nếu vậy để cậu tự mình phát hiện đi.
"Ông chủ".
Hứa trợ lý nhìn Tư Vân Dịch rũ mắt, một bộ dạng trầm tư, lấy tin tức mới nhất điều tra được từ Yến gia đưa cho Tư Vân Dịch.
"Yến gia mấy hôm trước chữa bệnh ở bệnh viện thẩm mỹ bị trộm đồ, hiện tại đang phối hợp với cảnh sát, kiểm kê lại vật phẩm bị trộm.
Chữa bệnh ở bệnh viện thẫm mĩ?
Ánh mắt Tư Vân Dịch tối lại, nhanh chóng click mở điện thoại.
×××××
"Anh hai, đây là thiệp mời"
Yến An cười tủm tỉm đưa cho Sở Quân Liệt một phong thiệp mời, đế hồng viền vàng, còn mang theo sắc đỏ, khi Sở Quân Liệt tiếp nhận, cảm nhận được trọng lượng tương đối của thiệp mời.
"Anh hai cũng đừng trách mẹ nha".
Yến An ngồi đối diện Sở Quân Liệt, ánh mắt đầy chân thành mà giải thích.
"Chúng ta đều cho rằng thời gian anh hai tới Cảng Thành ngắn, không kịp kết thêm bạn bè cho nên lúc phát thiệp mời quên đưa cho anh mấy phong".
"Đúng vậy, là mẹ sơ sót".
Yến phu nhân cũng đi tới, trên mặt là biểu tình nhu hòa.
Sở Quân Liệt theo bản năng dịch sang bên cạnh, cách xa Yến phu nhân đột nhiên trở nên thân thiết với cậu.
"Anh hai, anh nói tên bằng hữu muốn mời tới đi, em giúp anh viết lên thiệp mời"
Yến An đứng dậy, tích cực lấy tới một cây bút, giơ tay tính lấy thiệp mời trong tay Sở Quân Liệt.
"Không cần".
Tay Sở Quân Liệt thu lại, trong mắt mang theo vài phần cảnh giác.
"Anh sẽ tự viết"
Yến An tay vẫn đang duỗi về hướng Sở Quân Liệt, khuôn mặt nhỏ hiện lên vài phần tái nhợt, cắn c ắn môi dưới, ngôi lại vị trí khi nãy.
Diện mạo của Yến An giống Yến phu nhân đến tám phần, một đầu tóc nâu ngắn mềm mại, làn da trắng như tuyết, một đôi mắt hạnh long lanh nước, nguyên bản là bộ dáng phúc hậu cùng vô hại, hiện giờ hiện ra chút ủy khuất, Yến phu nhân nhịn không được mà mở miệng nói chuyện.
"Quân Liệt, con có thể không biết, em trai con vốn dĩ ở nước ngoài, vừa nghe tin con kết hôn, suốt đêm đi máy bay quay trở về, nó mấy ngày hôm nay vẫn theo chúng ta vội vội vàng vàng chuẩn bị tiệc đính hôn cho con, một chữ khổ cũng không dám nói ra"
Yến phu nhân vừa nhấc mắt, ý bảo thiệp mời trong tay Sở Quân Liệt, "Ngay cả việc thiết kế thiệp mời chính thức cũng đều là một tay em trai con chọn lựa cẩn thận, mặc kệ giá cả thấp hay cao, chính là muốn con được vui vẻ"
Sở Quân cúi đầu, nhìn thiệp mời trong tay, tự bản thân cậu biết cái này giá trị xác thực xa xỉ.
"Anh hai, những việc lúc trước đều do em còn nhỏ, không hiểu chuyện" Yến An thanh âm nhỏ đi vài phần, "Anh hai à, hiện tại anh sắp phải đi rồi, em mới phát hiện có chút tiếc nuối, cũng phát hiện lúc trước bản thân đã làm nhiều việc quá đáng".
Hai mẹ con nhìn Sở Quân Liệt không nói lời nào, ánh mắt hai người khẽ động, Yến An bước qua, đem bút đặt trước mặt Sở Quân Liệt.
"Anh hai muốn tự viết thiệp mời, vậy anh tự viết đi, em làm nhiều như vậy, cũng chỉ muốn anh cho em thêm một cơ hội, cho dù anh có tha thứ hay không, lúc tiệc đính hôn diễn ra, em vẫn sẽ vì anh mà vui vẻ"
Sở Quân Liệt nhìn cây bút trước mặt, do dự một lát, mở ra thiệp mời, cầm lấy bút viết xuống tên của ông chủ Thường.
Hai mẹ con nhìn thấy tên người được mời, liếc nhìn nhau.
"Anh hai chỉ có một vị bằng hữu này thôi sao?" Yến An vẻ mặt ngoan ngoãn nhìn Sở Quân Liệt.
"Chỉ có một người này" Sở Quân Liệt đem thiệp mời gấp lại, nhìn chữ Hỷ viết hoa trên mặt thiệp, ngón tay không nhịn được mà vuốt v e một chút.
Nhớ tới người muốn cùng cậu bước vào tiệc đính hôn, hai mắt Sở Quân Liêt mang theo vài phần vui mừng, lại tượng tượng chỉ cần đính hôn xong, mình cùng Tư tiên sinh có thể ở cùng một chỗ, Sở Quân Liệt mím môi, che đi tâm tư nóng bỏng trong lòng.
Mỗi ngày đều có thể nhìn thấy Tư tiên sinh, cùng nhau sinh hoạt, hạnh phúc biết bao.
(mê vợ ròi)
"Anh hai" Yến An nhìn đến bộ dạng của Sở Quân Liệt, nỗ lực áp chế ghen tỵ trong lòng, khóe miệng đáng yêu giơ lên.
"Em mấy ngày trước có xem qua một bộ phim nước ngoài, tân lang vì 100 vạn mà ở ngay hôn lễ đào hôn, nếu là anh, cho anh 100 vạn anh có đào hôn không?" (có duyên dữ he)
Sở Quân Liệt có chút kỳ quái mà nhìn về phía Yến An.
"Anh vì sao phải đào hôn?"
"Tận 100 vạn đó, có thể mua rất nhiều thứ, có thể cho anh cơ hội mua một căn nhà thuộc về chính mình, còn có thể giúp anh không phải làm mấy công việc vất vả nữa..." Yến An nhìn chằm chằm Sở Quân Liệt, trợn tròn đôi mắt.
"Anh hai không muốn có 100 vạn sao?"
Sở Quân Liệt nhanh chóng lắc đầu.
"Thế 200 vạn?" Thân thể Yến An nghiêng về phía trước,