Liệt Phong đã từng được huấn luyện qua, hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm cá khô trên mũi, chẳng sợ nước miếng đã chảy xuống cũng nhịn không có ăn.
Sở Quân Liệt nhìn ra phòng khách, làm lơ mùi hương đồ ăn, cẩn thận đem đũa đẩy ra xa một chút.
Tư Vân Dịch cúi xuống nhìn đồng hồ, thí nghiệm sự tự chủ của Liệt Phong cùng với trình độ huấn luyện lúc trước.
30 giây, một phút, năm phút, Liệt Phong vẫn không nhúc nhích, nước miếng đã từ khóe miệng mà chảy cả ra ngoài, nhưng nó vẫn ngồi ổn trọng, không có mệnh lệnh thì sẽ không ăn.
Tư Vân Dịch lấy ra bánh gặm, gia tăng quấy nhiễu, Liệt Phong đôi mắt theo cái bánh chuyển động trái phải, nỗ lực bảo trì dáng ngồi, đuôi to lông xù lắc nhẹ, tận lực bảo trì tư thế vững vàng, không để cá khô trên mũi rơi xuống.
Sở Quân Liệt gắt gao nhìn chằm chú bàn tay đang cầm bánh gặm, bàn tay như cánh hoa quỳnh màu trắng thanh diễm, ánh mắt Sở Quân Liệt trái phải nhìn theo, thân thể vẫn ngồi trên ghế, không chút nhúc nhích.
Tư Vân Dịch đại khái cũng biết được trình độ huấn luyện của Liệt Phong lúc trước, nhìn chó lớn với hình dáng như sói nhanh chóng chảy ra nước miếng, hơi hơi mỉm cười.
"Có thể ăn".
Liệt Phong "Ngao" một tiếng, đầu chó hất lên, đem cá khô trên mũi thuận lợi cắn vào trong miệng, Tư Vân Dịch cũng đem bánh gặm đưa cho nó, coi như là phần thưởng.
Sở Quân Liệt nghe được thanh âm, lập tức cầm đôi đũa, ăn vào hai miếng đồ ăn đã có phần nguội lạnh, đáy lòng không biết vì sao lại có chút vui vẻ.
Sở Quân Liệt ôm bát cơm cùng mấy đ ĩa đồ ăn, vừa đứng dậy thu dọn liền thấy trong phòng khách Liệt Phong đang ân cần vẫy đuôi với Tư tiên sinh, Tư tiên sinh tay sờ sờ đầu Liệt Phong, kính bạc hơi rũ xuống.
"Ngoan lắm!"
Sở Quân Liệt đứng tại chỗ, đáy lòng tỏa ra chút ghen tị, nhìn bàn tay đang vuốt v e Liệt Phong, không tự chủ mà cúi thấp đầu, tưởng tượng bàn tay kia đang ở trên đầu mình khẽ vuốt.
Sẽ rất ấm áp, rất thoải mái đi.
Đêm đó, khi chuẩn bị đi ngủ, Liệt Phong vừa mới nằm yên vào ổ chó của mình liền nhận thấy có ánh mắt đang theo dõi, giống như đang nhìn chằm chằm vào nó.
Liệt Phong trợn mắt, nhìn chủ nhân ngồi trên giường phía đối diện cũng không ngủ được, đôi mắt đen như mực gắt gao nhìn chằm chằm nó.
Tuy rằng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng Liệt Phong thông minh, thuần thục ngậm ổ của mình đi về hướng phòng tắm.
Thấy Liệt Phong tránh đi, Sở Quân Liệt mím chặt môi mỏng, hạ thấp mắt, nâng tay lên, thử sờ lên đầu mình hai cái.
Không có cảm giác gì.
Không phải Tư tiên sinh sờ.
Sở Quân Liệt uể oải mà cúi đầu, chui vào trong ổ chăn, lăn qua lộn lại không ngủ được.
Đáy lòng trống rỗng đến lợi hại, như là bị đào rỗng đi một khoảng lớn, không thấy được người mà cậu vẫn tâm tâm niệm niệm, ngực trống rỗng không ngừng bị rót vào gió, ở bên trong không ngừng gào thét.
Sở Quân Liệt sờ sờ ngực, từ trong quần áo tìm được sổ đỏ, dùng chăn che lại, mở ra, dùng ánh đèn di động, nhìn kỹ lại ảnh chụp của hai người.
Tư tiên sinh từ lúc nào sẽ phát hiện, cậu so với Liệt Phong còn nghe lời hơn, phát hiện ra rồi có thể sờ sờ đầu cậu không.
Kết hợp với ba ngày làm công ở nhà hàng, Sở Quân Liệt dựa theo kế hoạch, đi đến cửa hàng bán trang phục, chủ tiệm vốn tưởng rằng cậu đến đây đơn thuần là chỉ muốn trải nghiệm cuộc sống, có thể giới thiệu thêm nhiều khách hàng tới, nhưng nhìn đi nhìn lại, lại phát hiện người này thế nhưng giống như thật sự đi làm công.
Ông chủ nhìn người trước mắt đang phục vụ khách hàng, mày nhăn lại.
"Tôi muốn một bộ tây trang phong cách Hàn, cậu nghe không hiểu à?" Một khách hàng nam dẫn theo bạn gái làm ra vẻ mặt bực bội, "Giống như mấy diễn viên trên phim đó, những cái mà nam chính hay mặc đó".
"Nhưng mà những nam diễn viên trong phim đó căn bản không có mặc tây trang phong cách Hàn".
Sở Quân Liệt nhớ kỹ những gì đã được huấn luyện, nghiêm túc giới thiệu.
"Tây trang phong cách Hàn phần eo cao hơn, tương đối bó sát người, nhưng những nam diễn viên đó tây trang mặc đa phần đều dài qua mông, sẽ không giống loại tây trang bó sát người kia".
"Cái tôi muốn chính là phong cách Hàn, cái cậu lấy cho tôi chẳng giống tí nào".
Nam sinh có chút không kiên nhẫn, quay sang phía nữ sinh ở một bên đang uống trà sữa, "Bạn gái tôi thích tây trang Hàn, bảo bối, em nói có đúng không!"
Nữ sinh nhìn bạn trai mình, lại nhìn nhân viên bán hàng trước mắt, không rõ nguyên do mà gật đầu.
Sở Quân Liệt nhìn về phía nữ sinh, ngẩng đầu lại nhìn về phía nam sinh mà cậu đã gặp qua mấy ngày trước, mặt vô biểu tình.
"Bạn gái trước của cậu cũng nói thích cậu mặc tây trang Hàn, nhưng mà sao cậu hôm sau lại mang quần áo đến trả lại?"
Nữ sinh sững sờ tại chỗ, không dám tin mà nhìn nam sinh.
"Không phải, anh không làm như vậy!" Nam sinh vội vàng giải thích với nữ sinh, "Người này khẳng định nhớ nhầm rồi, bảo bối, em biết điều kiện kinh tế của anh mà, anh từ trước tới nay đều chưa từng bước vào cửa hàng này".
Sở Quân Liệt đứng ở một bên, âm thânh có chút lạnh nhạt, "Bạn gái cũ của cậu gọi cậu là "Tiểu Nghiêm", cậu gọi người ta là "bảo bảo" đúng chứ?"
Nữ sinh không biết nhớ tới cái gì, đột nhiên phản ứng lại, phẫn nộ đem trà sữa ném lên người nam sinh, cũng không thèm quay đầu lại mà bước ra ngoài.
Nam sinh gắt gao trừng mắt liếc Sở Quân Liệt một cái, xoay người đuổi theo nữ sinh.
"Bảo bối, em nghe anh giải thích đã!"
Một nhân viên khác trong cửa hàng đối với Sở Quân Liệt dựng lên ngón tay cái, Sở Quân Liệt lễ phép cười, xoay người sửa sang lại quần áo trong cửa hàng, ông chủ đi tới, trên mặt mang theo bất mãn.
"Tiểu Sở, cậu tới cửa hàng cũng một thời gian rồi, cậu bán được bao nhiêu món rồi?"
"Tôi làm việc được hai tuần, cụ thể là tám ngày, không tính món đồ bị trả lại thì đã bán được sáu kiện".
Sở Quân Liệt quay đầu trả lời.
"Tuy rằng quần áo ở cửa hàng chúng ta giá cao, nhưng những người khác đều bán được mười mấy cho tới mấy chục kiện, cậu thế nhưng chỉ bán được sáu, có phải quá ít hay không".
Ông chủ giọng nói có chút không vui.
"Tôi chỉ vừa mới tới, vẫn còn chưa thích ứng được tốt".
Sở Quân Liệt mím môi, "Nhưng tôi đã nỗ lực học hỏi".
Chủ cửa hàng trên dưới đánh giá Sở Quân Liệt một lượt, càng cảm thấy cậu chỉ là người đi làm công bình thường.
"Kỹ thuật bán hàng của cậu có chút không ổn, kỳ thật cửa hàng cũng đã tuyển đủ nhân viên bán hàng, nếu cậu cảm thấy khó khăn quá, không bằng qua lễ trung thu liền nghỉ việc đi".
Sở Quân Liệt sững sờ tại chỗ, ông chủ thản nhiên mà tránh qua một bên, nhìn về phía mấy nhân viên còn đang hóng chuyện bên này.
"Nhìn cái gì mà nhìn, làm việc của mình đi!"
Ông chủ quát một tiếng, mấy nhân viên lập tức thu hồi ánh mắt, có chút tiếc hận nhìn Sở Quân Liệt.
Sản phẩm trong cửa hàng đều là đồ cao cấp, khách hàng dù có thiếu, một ngày bán được mười bộ cũng đã là không tồi, trừ bỏ khách quen cố định, nhân viên cửa hàng đều là theo trình tự, lần lượt phục vụ khách hàng.
Khách hàng mua hay không mua, cơ bản đều phải xem vận khí, mới tới tám ngày, bán được sáu kiện đã là không tồi rồi.
Vào ban đêm khi tan ca, Sở Quân Liệt ủ rũ đi thanh máy, ông lão kia vẫn chờ ở chỗ cũ,