Tư Vân Dịch rũ mắt nhìn Sở Quân Liệt trước mắt.
Cậu hiện tại còn chưa biết cảm giác mất đi tự do là như thế nào.
"Cậu xác định, muốn tôi quản thúc cậu?" Tư Vân Dịch trầm ổn mở miệng, "Hoặc là nói, cậu là muốn được quan tâm nhiều hơn".
"Tư tiên sinh quản em chính là quan tâm em rồi".
Con ngươi màu đen của Sở Quân Liệt thẳng tắp nhìn về phía Tư vân Dịch, kiên quyết lại nghiêm túc, "Chỉ cần Tư tiên sinh nguyện ý quản em, bất luận là cái gì, em đều nghe Tư tiên sinh".
"Cậu có thể ví dụ thử".
Tư Vân Dịch lần nữa trở lại ghế dựa, tay nhẹ đặt bên sườn mặt, ánh mắt mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu.
Sở Quân Liệt ở trong sách, phần nhiều đều thể hiện ra bản tính không chịu sự quản thúc, khống chế.
Sở lão gia muốn cậu kế thừa Sở gia, cậu lại tự ra ngoài thành lập công ty cho riêng mình.
Sau khi đến ở rể bên dòng phụ Tư gia, Tư gia bên đó muốn cậu rời xa những người bạn thấp kém, cậu cố tình lại đi kết bạn với ông lão ăn mày.
Ở thời gian sinh hoạt cùng dòng bên Tư gia, cậu có thể thuận theo một chút, giảm bớt số lần bị đánh, nhưng từ tận sâu trong xương cốt cậu đã ương ngạnh, lão thái thái dòng bên muốn cậu đi sang trái, cậu lại cố tình sang phải, kết quả chính là nghênh đón trừng phạt bị nhốt trong tầng hầm ẩm thấp chịu đói chịu khát.
Trong mộng, khi Sở Quân Liệt thuận theo chỉ có lúc bị dồn vào tuyệt cảnh, hoặc có tính toán khác, hoặc là vừa ý cậu.
Hiện tại cậu lại chủ động yêu cầu quản thúc, đối với Tư Vân Dịch mà nói, giống như không nắm chắc một chút liền rơi vào bẫy rập.
Vừa nhắc tới ví dụ thực tế, Sở Quân Liệt không biết làm sao hai lỗ tai lại đỏ lên, tới gần Tư Vân Dịch hai bước, ngồi xổm tới trước mặt anh, mắt đen minh thuận ngẩng đầu lên nhìn.
"Em có một đồng nghiệp, người yêu của cậu ta sẽ kiểm tra hàng ngày, xem mỗi một phân tiền được tiêu vào đâu, mỗi ngày sau khi tan tầm, đều sẽ gọi điện thoại, hỏi xem cậu ấy ở đâu, đang ở bên cạnh người nào".
Sở Quân Liệt hai mắt đều là khao khát.
"Còn kiểm tra vòng bạn bè trên di động nữa, còn cài phần mềm để tùy thời có thể biết được cậu ấy đang ở đâu nữa".
Tư Vân Dịch có chút nghi ngờ về mực độ chân thật của người đồng nghiệp mà Sở Quân Liệt nhắc đến.
Thao tác, thời gian cùng tinh lực làm mấy việc này tương đương với đảm đương một chức vụ.
"Em biết Tư tiên sinh bận", Sở Quân Liệt khát vọng giương mắt lên nhìn, "Anh chỉ cần mỗi ngày gọi điện cho em một lần, tùy tiện hỏi vài vấn đề, vậy là em vui rồi".
Sở Quân Liệt khẩn cầu nhìn nam nhân đang ngồi trên ghế không nói một lời, nếu đằng sau mọc đuôi không chừng sẽ quét qua quét lại, "Anh muốn đánh em cũng được, muốn quản em thế nào cũng được".
Tư Vân Dịch nhìn Sở Quân Liệt, suy tư một lát.
Cậu hiện tại tự do, có lẽ khiến cậu cảm thấy không được coi trọng.
Nếu mỗi ngày gọi một cuộc điện thoại có thể khiến cậu an tâm, vậy cũng không phải là không được.
Nhìn vào đôi mắt mát lạnh đang từ trên nhìn xuống, Sở Quân Liệt càng thêm khát vọng, hơi hơi nghiêng đầu, cần thận dùng gương mặt, cọ cọ vào quần tây đen.
(Anh Sở, anh có để tui sống khum dịiii (╯°□°)╯︵ ┻━┻)
Như chó lớn đang cầu xin chủ nhân mềm lòng.
Cảm nhận được bên chân lướt qua cọ xát ấm áp, Tư Vân Dịch bất động thanh sắc dịch chân đứng dậy.
Sở Quân Liệt thể hiện ra tư thái này, là bời cậu đang đối với anh dưới vị trí một người đến ở rể, chỉ sợ đến khi cậu khôi phục lại trí nhớ, sẽ thẹn đến mức không muốn nhớ lại những thứ bất kham này.
"Tư tiên sinh!" Thấy Tư Vân Dịch đứng dậy rời đi, Sở Quân Liệt vội vàng theo sau, sợ mình làm sai cái gì, Tư tiên sinh sẽ không để ý đến cậu nữa.
Tư Vân Dịch trở lại sân, nhìn mấy đứa cháu vây quanh chỗ anh ngồi, cúi đầu như đang thảo luận gì đó.
Thấy chú nhỏ đã trở về, mấy đứa nháy mắt tản ra, trên mặt mang theo tươi cười lấy lòng.
Sở Quân Liệt hoảng loạn theo sau Tư Vân Dịch, thấy anh dừng bước, cũng lập tức nhìn theo ánh mắt của anh, thấy được khuôn mặt tươi cười của mấy đứa bạn Tư gia cùng tuổi.
Lão nhị Tư Bắc Viễn ở sau lưng trộm chọc chọc lưng em họ, Tư Huyên Huyên tích đủ dũng khí, đáng thương vô cùng nhìn về phía Tư Vân Dịch.
"Chú nhỏ, hôm nay là lễ trung thu, đúng là thời điểm phù hợp để đi dạo phố, con cùng mấy người bạn đã hẹn nhau ra ngoài chơi, nhưng trong túi lại không còn tiền".
Tư Huyên Huyên chớp chớp đôi mắt, kéo túi nhỏ của mình ra, bên trong chỉ có mấy hạt dưa.
Tư Huyên Huyên liếc mắt cùng với mấy anh họ đằng sau, mọi người vừa thương thảo, để Tư Huyên Huyên ra mặt, hỗ trợ giải quyết thảm kịch thẻ tín dụng bị khóa.
Tư Huyên Huyên là cháu gái duy nhất trong nhà, chú nhỏ từ xưa tới nay đối với cháu gái đều là khoan dung hơn một chút, chỉ cần nới lỏng việc hạn chế thẻ tín dụng đối với Tư Huyên Huyên, những người khác cũng sẽ được cứu.
Tư Vân Dịch nhìn bộ dáng mấy đứa cháu, tính tính thời gian, thẻ tín dụng của mấy đứa cũng đã bị khóa được một tháng.
"Thẻ tín dụng của mấy đứa, chú sẽ mở khóa".
Tư Vân Dịch nhìn thoáng qua Sở Quân Liệt đang rũ đầu phía sau, tầm mắt trở lại trên người mấy đứa cháu.
"Nhưng mấy đứa phải lao động một chút".
×××××
So với khoảng thời gian đầu lễ trung thu, việc kinh doanh ở trung tâm thương mại cũng quạnh quẽ hơn, thừa dịp vắng khách, ông chủ cửa hàng trang phục quan sát mấy công nhân trang trí lại cửa hàng, thi thoảng lại ra lệnh vài câu.
"Chỗ này còn chưa dọn sạch, thật không biết mấy người ở nhà làm việc như thế nào", ông chủ chỉ chỉ mấy đồ vật trang trí, "Đem mấy đồ trang trí này kéo xuống, mấy người nhìn xem, suốt ngày cắt xén vật liệu, khách đến nhìn thấy thì họ sẽ nghĩ như thế nào?"
Ông chủ cầm tờ giấy phân công nhiệm vụ cho nhân viên, nhìn một lát, phát hiện hình như thiếu mất một người.
"Cậu họ Sở kia đâu?" Ông chủ ngẩng đầu nhìn về phía trong tiệm, không nhìn thấy Sở Quân Liệt đâu.
"Ngài bảo cậu ấy sau tết trung thu không cần đến làm nữa".
Người nhân viên vẫn còn nhớ rõ sự tình lúc trước, uyển chuyển mở miệng, "Kỳ thật cậu ấy từ lúc vào làm cũng chăm chỉ, lại còn thông minh..."
"Thông minh thì có ích gì, có thể bán được quần áo mới là lợi hại".
Ông chủ đánh gãy lời nói của nhân viên, "Cậu ta tốt nhất đừng mặt dày mày dạn mà tới nữa, đến lúc bị đuổi thẳng cổ thì đừng có trách".
Nhân viên không dám nói lại lời nào, ông chủ tính tình vốn xấu, lộ ra nụ cười, "Cậu ta tháng này chỉ làm ba ngày, tiền lương khỏi tính đi".
Nhân viên bất đắc dĩ gật đầu, lấy lại tờ giấy phân công công việc, chụp ảnh gửi vào nhóm cho các nhân viên.
Ngẫm lại Sở Quân Liệt làm không công cho ông được mấy ngày, chủ tiệm liền tỏ ra vui sướng, vừa nhấc đầu thấy có vài vị khách ghé tiệm, càng thêm vui vẻ.
Nhân viên bán hàng lập tức tiến