Tại phòng họp ở bệnh viện tổng hợp, Tư Vân Dịch rũ mắt nhìn văn kiện trước mắt, bên cạnh là viện trưởng đang khẩn trương trần thuật.
"Bệnh viện tổng hợp liên tục hao tổn, bên lĩnh vực sản xuất cũng không phải ngoại lệ". Viện trưởng nhìn hội đồng quản trị và các nhân viên quan trọng trước mắt, lộ ra chút ngượng ngùng.
"Bệnh viện chúng ta từ khi bắt đầu, điều kiện nằm viện đều rất tốt, trình độ phục vụ cao, các thiết bị vẫn luôn đầy đủ, tổng hợp lại tất cả, so với bệnh viện công lập tại cảng Thành còn tốt hơn.
Những doanh thu từ bệnh viện, mọi người đều có thể từ văn kiện nhìn thấy, chúng ta cũng đã ra thông báo tuyển dụng các chuyên gia nổi tiếng cùng đông đảo các nhân viên y tế, mọi người đều có tính tích cực cao, mức độ vừa lòng của bệnh nhân cũng rất cao, tuy rằng hiện nay lại liên tục xảy ra hao tổn, nhưng chúng ta vẫn có thể lưu giữ hi vọng đối với bệnh viện trong tương lai".
Viện trưởng sắc mặt nghiêm túc. "Tôi cho rằng hao tổn này chỉ là nhất thời, chúng ta cùng với các bệnh viện tư nhân khác có sự khác biệt. Chúng ta cần nâng cao năng lực của bệnh viện, cũng có thể tiếp nhận những bệnh nhân mà các bệnh viện khác từ chối chữa trị, sau đó nâng cao chất lượng dịch vụ, tận dụng sự khác biệt trong dịch vụ y tế biến lỗ thành lãi".
"Ý của ông là muốn gia tăng vốn đầu tư cho bệnh viện?". Một vị đổng sự nhịn không được mà lên tiếng, ngón tay gõ gõ lên văn kiện.
"Viện trưởng, bệnh viện tư nhân so ra vẫn kém so với bệnh viện công lập, bệnh viện công lập có thể chịu hao tổn liên tục trong nhiều năm, nhưng là một bệnh viện tư nhân một khi xuất hiện hao tổn sẽ càng ngày càng trở nên bị động".
Viện trưởng cứng miệng, ông biết điều mà vị đồng sự này nói chính là tình hình thực tế.
Trước mắt có một vài thành viên thuộc hội đồng quản trị cũng có vài người là cổ đông của bệnh, viện bệnh viện liên tục xuất hiện hao tổn trong nhiều năm làm các cổ đông có ý kiến không ít, hôm nay mấy người này lại cùng nhau tới đây, viện trưởng đã có dự cảm ông hôm nay nhất định sẽ bị hưng sư vấn tội một hồi rồi.
Nhưng đối với tình huống trước mắt, hưng sư vấn tội vẫn là chuyện nhỏ, cái mà viện trưởng lo lắng nhất không gì hơn là có vài người muốn thay đổi hình thức hoạt động của bệnh viện.
Viện trưởng lúc trước cũng đã gặp qua vài trường hợp bệnh viện tư nhân do liên tục hao tổn mà thay đổi thành bệnh viện chuyên về thẩm mỹ để kiếm tiền, cách thay đổi này xác thực khiến lợi nhuận tăng cao nhưng bên trong sự xấu xa lại càng ngày càng nhiều.
Các cổ đông bây giờ lại muốn tăng vốn đầu tư, chuyển đổi hoạt động có nghĩa quy mô bệnh viện phải giảm bớt, giảm bớt biên chế cũng sẽ là chuyện ván đóng thành thuyền.
"Bệnh viện nếu có quá nhiều khoa, các loại phí dụng tất nhiên sẽ xuất hiện". Một vị đổng sự nhìn văn kiện trong tay, "Không nói đến chi phí điện nước, riêng phí bảo trì thiết bị y tế cũng đã chiếm tới bảy phần".
Viện trưởng vừa nghe lời này, nháy mắt liền biết dự cảm của mình là đúng.
"Tôi có ý kiến, tốt nhất nên giảm bớt quy mô của bệnh viện". Một vị đổng sự nhìn về phía mấy người xung quanh, "Bệnh viện chúng ta nên cho ra một khoa chuyên về một lĩnh vực, sau đó từng bước từng bước chuyển đổi hoạt động".
"Tôi nhìn báo cáo kinh doanh của bệnh viện năm trước, lợi nhuận của khoa nội và khoa sản khá cao, chúng ta có thể hoàn toàn thay đổi từ 2 khoa này". Một đổng sự khác kiến nghị nói.
Viện trưởng nghe mấy người thảo luận, mày nhịn không được mà nhăn lại, trong mắt toàn là lo lắng và bất an, trông rất rõ ràng.
"Tằng viện trưởng". Phó chủ tịch phát hiện ra sự bất mãn của viện trưởng.
"Hiện tại bệnh viện tư nhân có hoàn cảnh không tốt, tương lai có khả năng càng ngày càng tệ hơn, ông đến nói xem, đầu tiên chúng ta cần phải làm như thế nào?".
"Tôi hiểu lo lắng của mọi người". Tằng viện trưởng nắm chặt hai tay bên người, nhìn thẳng vào mấy cổ đông trước mắt, "Nhưng tôi muốn hỏi một chút, nếu bệnh viện chúng ta chuyển thành bệnh viện chuyên khoa, vậy những bệnh nhân mà bệnh viện công lập không nhận chữa trị sẽ phải đi đâu?"
"Vậy ông nghĩ xem vì sao bệnh viện công lập không nhận bọn họ?". Âm thanh của phó đổng sự lần nữa vang lên, "Bệnh viện không nhận đơn giản bởi vì đó là những bệnh nhân giai đoạn cuối chỉ còn sống được vài ngày, nếu nhận còn phải duy trì trị liệu và cử hộ lý bên cạnh người bệnh!
Bệnh viện công lập không nhận những người bệnh đó bởi vì thời gian nằm viện của họ dài, tiêu phí bình quân lại không cao, chúng ta là bệnh viện tư nhân, giường bệnh cũng có hạn, chúng ta lại không có chính sách giúp đỡ về mặt tài chính, mà cái chúng ta cần nhất chính là tiền".
"Cho nên bắt bọn họ phải trở về nhà chờ?" Tằng viện trưởng cũng nâng cao âm lượng, ánh mắt mang theo tức giận, "Các người chính là một nhà tư bản, một khi phát hiện không thể kiếm được tiền, mấy người đều chạy, nhưng mấy người cũng không nghĩ xem đây là bệnh viện, các người không thể vì người bệnh mà suy nghĩ một chút sao?"
"Những người đó bệnh viện công lập còn không nhận, Tằng viện trưởng". Phó chủ tịch đập mặt bàn nhìn thẳng vào đôi mắt viện trưởng, "Tôi biết rõ đây là bệnh viện, nhưng chúng ta cũng cần phải rõ ràng, chúng ta phải còn trách nhiệm đối với các cổ đông, nếu tiếp tục để xảy ra hao tổn như vậy, chuyện phá sản sẽ là chuyện sớm hay muộn thôi"
Phó chủ tịch nói xong lời này, không ít người đều tự giác nhìn về phía nguồi ngồi ở vị trí chủ vị.
Cổ đông lớn nhất của bệnh viện đang ngồi ở đây, anh đồng thời cũng là thành viên trong hội đồng quản trị.
Tư lão gia đã từng là chủ tịch của công ty, lúc trước còn hỏi thăm qua việc lớn việc nhỏ tại công ty, nhưng gần đây hoàn toàn có xu thế buông tay, sau khi biểu quyết tại hội đồng cổ đông còn quyết định đem cổ phần sở hữu chuyển nhượng cho con trai út, cũng một thời gian dài không còn ra mặt nữa.
Mọi người ẩn ẩn đều có suy đoán, biết rằng tình huống thân thể của Tư lão gia có khả năng không tốt, chẳng qua hiện tại vẫn chưa thười điểm triển khai đại hội cổ đông và đưa ra báo cáo từ chức, cho nên hiện tại mọi công việc trong hội đồng quản trị phần lớn đều do phó chủ tịch phụ trách.
Phó chủ tịch cũng muốn bò lên trên một chút, muốn tạo quan hệ tốt với các cổ đông vì chuyện bầu chủ tịch hội đồng mới, hiện tại, đại cổ đông ngồi đây, phó chủ tịch càng muốn thể hiện chính mình có mười phần chuyên nghiệp, cũng muốn đưa ra một mưu lược hoàn hảo.
Tằng viện trưởng nhìn thấy ánh mắt mấy người, cũng thấy được người ngồi ở vị trí chủ vị.
"Tư tiên sinh, cậu từng làm bác sĩ, cậu hẳn nên biết ý nghĩa tồn tại của bệnh viện".
"Ông đang làm khó Tư tiên sinh sao?". Phó chủ tịch không vui nhìn về phía viện trưởng, "Không bằng ông đưa ra kiến nghị nào đó tốt hơn để giúp bệnh viện không bị hao tổn đi".
Viện trưởng nhìn phó chủ tịch một lúc lâu sau cũng không nói gì.
Chỉ cần vẫn là bệnh viện tổng hợp, cho dù có thu nhập tất cả người bệnh mà những bệnh viện khác không cần, cho dù có đề cao trình độ phục vụ, gia tăng giường bệnh nhưng cuối cùng vẫn là chạy không thoát khỏi kết cục này.
"Không nói được đúng không?". Phó chủ tịch không