Con Rể

Toàn gia yến


trước sau

[001] Toàn gia yến*

 

* Bữa tiệc toàn thể gia đình

 

*** Những chữ in nghiêng màu xanh lá mạ là chú thích của tác giả

 

*** Những chữ in nghiêng màu xanh dương là chú thích của mình

 

Màn đêm còn chưa buông xuống, đèn lồng trong một tòa nhà lớn ở Sùng Nghĩa phường* đã sớm được thắp lên, từng cái như đang kiểng chân ngóng trông kẻ lãng tử từ nơi xa quay về.

 

* Sùng Nghĩa Phường: một phường thuộc huyện Vạn Niên phủ Kinh Triệu đời Đường, gần đó có phường Giải Tuyên Dương huyện Vạn Niên. Nhà nam chính trong quyển “Phối Hôn Lệnh” (một truyện khác của tác giả) nằm ở Sùng Nghĩa phường.

 

Ở một nơi khác, Hứa Tắc vẫn còn đang bận bịu trong phòng công vụ Bỉ bộ* kiểm tra và thống kê lại sổ sách một quý của công đường Bắc nha môn.

 

* Bỉ bộ: cơ quan thuộc cơ cấu dưới Hình bộ, phụ trách kiểm tra đối chiếu sổ sách trên toàn quốc, là bộ máy kiểm tra tối cao.

 

Đèn đuốc trong phòng công vụ sáng trưng, tiếng bàn tính lách cách vang lên. Một chiếc thẻ tre rơi cạch xuống đất, Hứa Tắc khom lưng muốn nhặt, lúc này Lữ Chủ bộ ngồi khoanh chân trong góc phòng khạc ra một miếng đờm, lén chùi ra giấy rồi nhanh chóng vò lại nhét xuống tấm đệm dưới mông, nói bằng một cái giọng vịt đực: “Từ Gia (tên chữ của Hứa Tắc) này, nghe nói hôm nay đứa con bảo bối nhà Vương tướng công về đấy, cậu không đi à? Dù sao cũng là anh vợ mà!”

 

Hứa Tắc nghe vậy vỗ vào đầu một cái, sắp xếp sổ sách đâu vào đấy, bỏ vào trong ngăn kéo rồi cầm tráp đựng sách vội vàng ra về.

 

 

Thư hạp (hộp/tráp đựng sách)

Gió lạnh đột nhiên từ đâu kéo tới, Lữ Chủ bộ nhìn bóng dáng Hứa Tắc biến mất ở ngưỡng cửa, tức khắc nhảy dựng lên, chạy thẳng tới ngăn kéo tủ của chàng, trông giống hệt bộ dạng của kẻ ăn cắp chuyên nghiệp.

 

Lữ Chủ bộ dọn sạch chỗ mứt táo trong ngăn kéo, cảm thấy thật thỏa mãn khi được nhét đầy bụng, không khỏi tấm tắc khen: “Cái tên Từ Gia con rể họ Vương này mặc dù lắm lúc làm người ta tức chết, nhưng cũng may có phu nhân khéo tay hiền đức, thật là ngon, thật là ngon!”

 

Lúc này chàng rể họ Hứa người vừa bị trộm mất đồ ăn đang cưỡi một con lừa nhỏ vội vàng chạy về nhà, nhưng lại không thể về đến trước khi cổng thành đóng lại. Hứa Tắc nhìn bức tường thành cao chắn trước mặt rồi thở dài, đang ghìm cương định quay đầu lừa tính đi đường khác, nào ngờ trước mặt có một con ngựa lộc cộc đi tới.

 

Con ngựa này mau chóng phi tới trước cổng thành, tiếng ngựa hí làm lính canh góc đông bắc ở cổng thành ầm ĩ lên.

 

Lính canh bỗng vọt tới trước đầu ngựa, nhận lấy ngư phù  mà người nọ đưa ra, quay đầu về phía ánh sáng lờ mờ, khi nhận rõ là chữ của cấp trên vội xoay người gập cong lưng: “Đô úy đã vất vả rồi! Tiểu nhân cho mở cổng ngay ạ!”

 

唐朝 鱼符

Ngư phù (coi phim có hổ phù, cái này hình con cá, nên gọi là …)

Hứa Tắc yên lặng không lên tiếng đứng một bên, ánh mắt nhìn người nọ dời đi, lại nhìn về phía cổng thành.

 

Tiếng cánh cổng đóng kín mở ra kèn kẹt vang lên, người nọ lên tiếng giục ngựa đi, lúc sắp qua cổng Hứa Tắc từ đâu bỗng lao ra chỗ trống sát bên cạnh, cưỡi trên một con lừa nhỏ lướt qua cổng đi vào trong.

 

“Nè nè nè! Vị cưỡi lừa kia đứng lại!” Lính canh hét lớn đe dọa: “Nếu không đứng lại ta sẽ báo lên Võ hầu* bắt ngươi! Đứng lại mau!”

 

* Những ai từng xem qua “Phối Hôn lệnh” sẽ biết, có thể nói đơn giản là người tuần tra bảo vệ trị an ban đền sau khi cổng thành đóng, có trạm nghỉ, ở đây đóng ở góc đông bắc cổng thành.

 

Con lừa nhỏ của Hứa Tắc giả như mắt điếc tai ngơ không thèm nghe, càng chạy càng nhanh.

 

Lúc chân lừa đang lao đi vui vẻ, một con ngựa cũng xông qua cánh cổng lao về phía trước, chẳng mấy chốc đã tới rất gần.

 

Hứa Tắc còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy tiếng ngựa hí vang, còn con lừa cũng kêu lên không chịu kém cạnh.

 

Một người một ngựa chắn trên đường, từ lỗ mũi lừa phua ra luồng khí nóng tỏ ý bất mãn, Hứa Tắc quấn dây cương thêm một vòng trên tay, vừa ngước lên thì đã nghe thấy người đối diện ra lệnh: “Bước xuống.”

 

Hứa Tắc liếc nhìn tấm thẻ hình con cá của hắn ta, ngoan ngoãn leo xuống khỏi lưng lừa.

 

Lính canh vội vàng chạy tới, thở phì phò nhìn Hứa Tắc: “Ngài chạy làm chi vậy, làm trái quy định, ban đêm xông qua cổng thành có biết mắc tội gì không!”

 

Hứa Tắc buông dây cương, uể oải nói: “Ồ, quy cũ chẳng phải có thay đổi sao?”

 

“Đâu thay đổi chứ! Thay đổi ở chỗ nào?”

 

“Mới vừa rồi ta thấy ngươi phá lệ mở cửa cho vị Đô úy này, còn nghĩ là cuối năm Nam nha quan tâm tới mọi người đều bận bịu tới tận khuya cho nên sửa lại quy tắc, không lẽ…không phải?”

 

“Cái này, cái này không phải…”

 

Hứa Tắc nói không sai, chiếu theo quy định nghiêm ngặt, chính là Đô úy tứ phẩm cũng không có đặc quyền bắt lính canh mở cổng, cho nên lý lẽ rất gãy gọn đơn giản, hắn ta có thể vi phạm sao ta lại không? Mọi người đều làm việc cho triều đình nên mới về trễ như vậy mà.

 

Tên lính canh nhất thời không nói lại bèn sững sờ nhìn về phía vị Đô úy đang cưỡi ngữa.

 

Không liệu trước được vị Đô úy này cũng không nói lời nào mà chỉ đứng cạnh quan sát, dường như không tính sẽ mở miệng.

 

Tên lính canh thấy thế, cuống lên đành ra đòn sát thủ, khẽ nói nhỏ với Hứa Tắc: “Vị Đô úy này chính là thập thất lang nhà họ Vương, há thuộc loại xuất thân hàn vi như ngươi có thể sánh bằng? Ngươi đừng tranh cãi nữa, ta cũng không muốn nói nhiều lời, mau cùng ta đi tới Võ hầu thôi.”

 

“Thì ra là Vương thập thất, thất lễ thất lễ.” Hứa Tắc nói với vị Đô úy trên lưng ngựa, chắp tay cúi chào: “Mới vừa rồi Hứa mỗ toàn nói năng xằng bậy, xin ngài bỏ quá cho.”

 

Nhưng Vương Đô úy không tức giận mà hỏi lại: “Ngươi đang làm việc cho Bỉ bộ? Phu nhân có phải tên là Thiên Anh không?”

 

Hứa Tắc không nghĩ là hắn nhận ra mình, còn chưa kịp nói, thì nghe thấy hắn đã nói với tên lính canh: “Hình như ở cổng có nhiều người đi tới kìa, ngươi đến xem thử coi sao?”

 

Tên lính canh chất phác quay đầu lại, chạy thẳng tới cổng thành.

 

Hứa Tắc thấy thế, nhanh chóng trèo lên lưng lừa, chạy lộc cộc lộc cộc.

 

Cùng lúc đó, Vương Đô úy cũng trở đầu ngựa, không nhanh không chậm đi theo phía sau Hứa Tắc.

 

Đến khi tên lính canh nhớ ra thì đã trễ, lúc than thở thì bị đồng nghiệp đập vào vai, khi quay phắt lại chỉ nghe thấy: “Ngu quá, cái gã vừa rồi chạy qua họ Hứa, là em rể của Vương Đô úy, ngươi xông qua đó lo chuyện bao đồng làm gì.”

 

“Nhưng ban đầu Đô úy còn giúp ta chặn hắn lại, em rể gì mà giả bộ không quen biết!”

 

Người đồng liêu biết rõ sự tình liếc nhìn: “Gã họ Hứa vừa mới trèo lên cành cao nhà họ Vương, còn Đô úy ở bên ngoài hiếm khi về nhà, có lẽ hai người còn chưa từng gặp nhau, cho nên nhất thời không nhận ra được.”

 

“Ồ, hèn chi Đô úy hỏi tên họ Hứa kia có phải là việc ở Bỉ bộ không, còn hỏi tên của phu nhân hắn, chắc là cũng thấy hơi giống rồi!”

 

“Hơi hơi cái đầu ngươi, làm việc mà không có nhanh nhạy gì hết, đóng cổng đi, ta đi sưởi ấm đây.”

 

“Ờ ờ.” Tên lính canh nhanh chóng đi khóa cổng, cuối cùng còn không quên ngóng về con đường vắng rộng lớn đen như mực, giờ này thì đúng là một bóng người cũng không có.

 

Một ngựa một lừa lúc này cũng đã đi tới trước cửa nhà họ Vương. Người cưỡi ngựa còn ở phía sau người cưỡi lừa, rõ ràng là do cố ý, nhưng trái lại lại khiến cho con lừa nhỏ của Hứa Tắc vô cùng đắc ý.

 

Nhưng Hứa Tắc không đi tới cửa chính mà lại rẽ sang hướng khác, cưỡi con lừa nhỏ đi về cổng phía tây, ngay cả lên tiếng chào hỏi cũng không thèm nói.

 

Một mình Đô úy lại đi thẳng tới cửa chính, một tên đầy tớ vui vẻ nhào lên trước đón lấy bước nghênh ngang vào phủ.

 

“Thập thất lang đã về rồi!” Tên đầy tớ vừa chạy vào trước vừa hét vào nhà chính, giọng huênh hoang quá trớn, cho nên làm cho Hứa Tắc đang ở cách đó thật xa cũng loáng thoáng nghe được.

 

Lúc này Hứa Tắc đã quay về phòng, thắp đèn rồi đặt tráp đựng sách xuống, nhìn thoáng qua tờ giấy chặn dưới cái tách, rút ra nhìn thử, trên đó chính là lời nhắn của phu nhân, lời ít ý nhiều: “Bà nội giục gấp, phải đi trước qua kia đón cháu đích tôn, chàng thay đồ rồi tới nhanh.

 

Quần áo cần thay đã đặt sẵn ngoài tủ, Hứa Tắc lật lật, phu nhân còn lấy cả mấy món tận dưới đáy rương đồ của mình ra nữa.

 

Về tầm qua trọng của xuất thân quý tộc, người ngày nay dù không xem trọng bằng trước đây, nhưng dù sao sĩ tộc nhà quyền quý và dân nghèo bần cùng vẫn khác nhau một trời một vực. Ví như chuyện ăn mặc, Hứa Tắc xuất thân nghèo hèn có thể chưa trải qua việc ‘cả nhà cùng nhau ăn bữa cơm mà cũng phải ăn mặc trịnh trọng’, nhưng ở nhà họ Vương đây lại là việc nó phải thế.

 

Chiếc đèn nhỏ trên đỉnh đầu bỗng nhiên phụt tắt.

 

Bước chân Hứa Tắc không ngừng lại, nghe thấy động tĩnh thỉnh thoảng lại truyền tới từ đằng trước lại càng bước nhanh chân hơn.

 

Về tới nhà cùng thời gian đó, vị kia đã được đưa tới bữa tiệc, được ‘hưởng thụ’ sự quan tâm dồn dập tới từ bốn phương tám hướng. Vị này là thập thất lang nhà họ Vương tên là Vương Phu Nam, tự là Uẩn Bắc, là con một của người vợ cả thuộc chi trưởng, mười một tuổi được bổ nhiệm chức Thiên Ngưu Bị Thân*, qua năm lần kiểm tra, tham gia tuyển chọn của hai bộ Lại-Binh, khi nhậm chức võ quan vẫn còn rất trẻ.

 

*Thiên Ngưu Bị Thân: theo ‘Thông Điển’ quyển hai tám, ‘mười chức quan’ toàn là các cậu ấm trẻ tuổi dung mạo hơn người được bổ nhiệm, trâm hoa vải vóc, quần là áo lụa, được lựa chọn từ các gia đình phú quý.

 

Được bổ nhiệm chức Thiên Ngưu đối với con đường thăng chức của hắn sẽ rất rộng mở, dòng dõi xuất thân tốt, hiển nhiên là chuyện đầu thai cũng vô cùng quan trọng.

 

Nguyên văn ở đây sử dụng từ ‘Ấm nhậm’, tức là kiểu chức quan mà con cháu được ban cho do có cha, ông…là người làm quan, có công…

 

Vương Phu Nam thân là võ quan, cha ông nội ông cố đều xuất thân là quan văn, thật ra từ đời ông sơ đã là võ quan, nhưng đây dù sao cũng là chuyện cũ đã lâu. Nhà họ Vương cũng không có truyền thống làm quan võ nhiều đời, Vương Phu Nam trong nhà cũng không có tấm gương nào để học hỏi.

 

Dù vậy, đường đi cũng bằng phẳng, còn về phần có thể phát triển thành như thế nào toàn bộ đều phải coi vận may của bản thân.

 

Mấy năm nay Vương Phu Nam từng làm qua chức Biệt Giá, cũng từng làm Phương Trấn, đánh thổ phiên, khoa thi lúc nào cũng đứng đầu, quả là rất ưu tú, lần này lại bị triệu về kinh đô bổ nhiệm chức Đô úy phủ Chiết Xung, trông có vẻ như thăng chức, nhưng lại là một cước đạp thẳng xuống cửa lớn Nam nha môn*, tính kĩ ra cũng không được xem là chuyện tốt.

 

*Nam nha môn: Dùng từ Nam nha (môn) là để so sánh với Bắc nha (môn), truyện này bắt đầu viết khi Hứa Tắc đang kiểm tra sổ sách ở Bắc nha. Cuối chương sẽ nhắc tới các loại ‘Vệ’ (đồn binh) ví dụ như Thiên Ngưu Vệ, Kim Ngô Vệ…những cơ quan này đều thuộc Nam nha, còn lại Bắc nha là Cấm vệ quân. Cho nên lấy từ sau nhà Đường để nói, địa vị của Bắc nha cao và xa hơn Nam nha, Nam nha cơ bản rảnh việc. Còn phủ Chiết Xung của Vương Phu Nam là khái niện như thế nào? Đời Đường có chế độ ‘Phủ binh chế’ (quân ở trong phủ), Chiết Xung phủ thuộc về phủ nằm ngoài (không trực thuộc) Nam nha, đại khái là giống như Chiết Xung phủ đời Đường (các sử ký không đồng nhất), Đô úy của phủ là chủ quan, hàng tứ phẩm.

 

Các loại ‘quan tâm’ luân phiên nhau oanh tạc trước khi bắt đầu bữa tiệc, Vương Phu Nam đón đỡ từng điều một, kiềm chế rất tốt. Mẹ hắn Thôi thị ở bên cạnh vui vẻ hỏi han nọ kia, mặt mày bà nội cũng tươi như hoa, về phần các chú các bác, anh chị em trai gái, dù sao đều không thật lòng, nên cũng tùy bọn họ.

 

Trong sảnh lớn đã dọn mấy bàn ăn, chính giữa đặt một cái bàn lớn, Vương Phu Nam đang ngồi ở đó, còn mấy chiếc bàn nhỏ bên cạnh chính là mấy chú thím anh chị em các phòng đến ăn ké, phu nhân của Hứa Tắc cùng nhạc phụ nhạc mẫu đang ngồi ở góc tây nam cạnh cửa.

 

Phu nhân Hứa Tắc, Vương Thiên Anh là con gái của phòng thứ năm, ngoài cha là Vương Quang Mẫn là con của người vợ kế của họ Vương, không có bản lĩnh giỏi giang gì, trong nhà cũng thuộc loại nghèo, vất vả lắm mới xin được một chức quan sai ngoài cửu phẩm, nhưng cũng vì chỉ giỏi khoác lác nên không làm được chuyện gì ra hồn.

 

Người nhà phòng năm này thường

ngày ăn mặc đều rất bình thường, nhưng hôm nay con dòng lớn về tới ăn cơm, ngồi cùng khó tránh khỏi có nhiều điều xấu hổ. Thiên Anh thấy không hay bèn khẽ nhắc cha: “Người còn chưa tới đủ cả, khoan hẵng ăn.”

 

“Tên nhóc Hứa Tắc không tới cũng được, xuất thân như vậy cũng không biết xấu hổ mà ngồi lên bàn cùng ăn.” Vương Quang Mẫn khẽ xì: “Đọc sách nhiều năm thế, không chịu đi thi tiến sĩ chẳng phải công toi? Không phải nó học ở học đường rất giỏi à?” Vương Quang Mẫn lại nói: “Nếu biết không có tiền đồ như vậy, cha còn muốn nó ở rể làm gì!”

 

Thiên Anh phản đối: “Chàng là dĩ tài nhập trực*! Mặc dù không phải tiến sĩ nhưng cũng vất vả thi được, sao cha lại lấy chuyện này ra phê phán?”

 

*Dĩ tài nhập trực (đây là ghi chú quan trọng): nhà Đường có chế độ trực quan, nó tồn tại tương đối đặc thù giữa hệ thống quan liêu. Chia thành có phẩm trật và không có phẩm trật (phẩm trật là phẩm vị, cấp bậc của quan lại cũ), Hứa Tắc thuộc về cái trước, nhưng lại là tầng lớp chót cùng. Dĩ tài nhập trực đều giống ở phải nhất nghệ tinh (tinh thông một nghề), đồng thời cũng phải thi cử, trải qua nhiều tầng xét duyệt mới được, nói chung thì đây cũng không phải chuyện dễ.

 

Còn vì sao phải thiết lập trực quan?

 

Giải thích đơn giản như vầy, trên phương diện pháp luật thì chia quan lại làm bốn cấp, 1 trưởng quan, 2 thông phán quan, 3 phán quan, 4 chủ điển, về sau còn thêm một chức ‘câu quan’.

 

Công việc chủ yếu của trưởng quan, thông phán quan và phán quan đều ở chữ ‘phán’, họ cơ bản là sẽ không phải đi chấp hành (thực hiện) công việc. –> chỉ đạo.

 

Nguyên tắc là chỉ thảo công văn, với các loại hoạt động khác.

 

Còn câu quan hay là câu kiếm, thì phụ trách kiểm tra xử lý công văn có chính xác không.

 

Như vậy vấn đề ở đây là…

 

Nếu gặp phải vấn đề kĩ thuật thì phải làm sao? (lấy Bỉ bộ chỗ Hứa Tắc làm ví dụ, không phải ai cũng hiểu hết tài vụ và kế toán đâu?)

 

Cho nên mới có trực quan.

 

Trực quan bình thường đều giỏi chuyên môn, họ có đủ năng lực kĩ thuật chuyên nghiệp, có thể đảm bảo tính khoa học và chính xác trong công việc một cách chuyên nghiệp.

 

Nhưng dù vậy, địa vị họ lại không cao.

 

Hứa Tắc là một người như vậy, cho nên mới bị ‘nhạc phụ’ ghét bỏ.

 

Thiên Anh nói xong lại nhíu mày, bên ngoài chợt vang lên giọng nói: “Ồ! Sao Hứa tam lang lại bị ngã vậy?” Mọi người trong sảnh đường đều dừng lại nhìn lén ra ngoài. Thiên Anh nghe thấy Hứa Tắc xảy ra chuyện, đang định đứng dậy thì có đã tên người hầu đã dìu Hứa Tắc tới trước cửa.

 

Trán của Hứa Tắc bị ngã rách toạc, lòng bàn tay bẩn thỉu, thế nên quần áo cũng không tránh khỏi dơ bẩn, tình trạng rất chật vật.

 

“Trong nhà mà cũng ngã được sao?” Một phu nhân ngồi ở giữa cười nói: “Tam lang cần gì chạy vội như vậy?”

 

Liền sau đó có người tiếp lời: “Chắc không phải lo tới chậm một chút không được ăn đấy chứ?”

 

“Còn phải nói, chị dâu chị nhìn thử xem bên kia ăn nhanh đến nỗi chắc chẳng còn thừa lại gì đâu, tới chậm thì tất nhiên là không có gì ăn rồi!” Nói rồi cười ồ lên, ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía bàn ăn của chú năm, cười chê nhà này nhân phẩm thật quá kém.

 

Nhánh thứ năm (phòng năm, ý chỉ con cháu của người vợ thứ năm) xưa nay là đối tượng cho mọi người trong Vương gia cười nhạo, hôm nay nhiều hơn một đứa ở rể, nhưng vẫn không tránh khỏi bị châm chọc ác ý.

 

Thiên Anh sầm mặt, Hứa Tắc ở cửa lặng lẽ buông tay gã người hầu, cúi người phủi phủi bụi trên áo choàng, từ tốn không chút lo lắng.

 

Chiếc đèn lồng trên đầu rọi ánh sáng lúc không lúc có, Hứa Tắc sửa sang quần áo chỉnh tề rồi mới đứng thẳng người lên.

 

Cuối cùng Vương Phu Nam cũng nhìn rõ gương mặt hắn. Trắng ngần, bên hai má có hai xoáy sâu và nhỏ, mắt sáng mày ngang, nhìn rất khôn ngoan, là tướng mạo của người cơ trí.

 

Ánh mắt của hắn cuối cùng dừng lại bên tóc mai của Hứa Tắc, bên dưới chiếc khăn vấn đầu màu đen lộ ra vài sợi tóc bạc.

 

Còn nhỏ mà tóc đã bạc rồi.

 

 

 

———Lời tác giả:

 

Có tham khảo Lý Cẩm Tú ‘Đường Đại tài chính sử cảo’ và ‘Đừng đại chế độ sử lược luận cảo’

 

Vì là truyện giá không (dựa trên một sự kiện hoặc triều đại lịch sử có thật để tạo ra cốt truyện giả tưởng), cho nên rất nhiều cái cần tham khảo, chắc hắn sẽ có sai sót, mong rằng những ai khảo chứng chuyên nghiệp chỉ ra chỗ sai giúp tôi, vô cùng cám ơn.

 

Là câu chuyện kể về chuyện nước chuyện nhà, không phải gia đấu.

 

Trước đây tôi đã muốn viết võ quan, trong quyển ‘Hòa Ly’ (quyển Ly hôn, một truyện khác của tác giả) từng thử nhưng rất vô ích, lần này tôi hi vọng sẽ mang tới cho mọi người một võ quan không giống như vậy.

 

Hứa Tắc là nữ chính, Vương Phu Nam là nam chính, đơn giản vậy thôi, truyện này không cần lo về tam quan.

 

———Lời mình:

 

Mới edit chương đầu thôi mà mình đã xanh mặt, khó nhai hơn các truyện từ trước tới nay mình làm. Chỉ riêng tìm hiểu để chú thích thôi (mặc dù có giải thích của tác giả) cũng đã rất khó. Trong tay lại không có tư liệu có thể sử dụng được, search trên mạng thì cái có cái không, hoặc không khớp…Mà nếu không chú thích thì sẽ chẳng hiểu gì, lở mấy chương sau đổ đốn ra thì chết. Mình trực tiếp làm mà nhiều khi còn ngơ ngơ ^^

 

Lần đầu tiên thử làm thể loại này, nên chương đầu cứ tạm thế đã. Như lời tác giả, mọi người ai có kinh nghiệm hay hiểu biết về hệ thống phân cấp quan lại, hành chính… nhà Đường thì góp ý mình với nhé. 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện