Edit: Hikari2088
Beta: MinnieKemi
Chu Đình Tá rất muốn mở miệng thắc mắc, nhưng nhìn hành động của Vương Phu Nam, hắn đành phải ngoan ngoãn ngậm miệng.
Còn Thiên Anh, lúc này nàng ta mới ý thức được bản thân hình như nói nhầm chỗ rồi. Hai tay vò vò vạt áo ra vẻ đáng thương để Hứa Tắc đừng trách nàng.
Nhưng Hứa Tắc thản nhiên nói: "Không hẳn là sợ, chẳng qua ta cảm thấy có chút mất mặt. Thân thể của ta có khiếm khuyết, nhìn vào chỉ khiến cho người ta chê cười, để nghiệm thân trước mặt thiên hạ ngượng ngùng lắm. Huống hồ gì kì chế khoa này đâu phải dễ, ta tự cảm thấy mình không có bản lãnh đó. Thay vì mất mặt một cách vô ích, chi bằng cứ chờ kết quả thuyên chuyển còn hơn."
Khi nghe xong câu nói giả vờ giả vịt của Hứa Tắc, Thiên Anh rất muốn cười nhưng lại không dám làm bừa nữa.
So với đám nam nhân thân hình Hứa Tắc đúng là quá thua kém, đã thấp lại gầy, cộng thêm đầu tóc bạc thết, phối hợp với bộ dáng "nam sinh nữ tướng", trẻ trung trắng trẻo. Người ngoài nhìn vào đều thấy kỳ lạ.
Vừa rồi Thiên Anh nhất thời hồ đồ suýt nữa làm lộ hết chuyện của mình nhưng người này lại vẫn có thể bình thản qua loa lấp liếm. Người ngoài nghe còn có thể tin, nhưng người biết chuyện sẽ cảm thấy "giấu đầu hở đuôi".
Thiên Anh là một trong số ít những người biết giới tính thật của Hứa Tắc nên đương nhiên cảm thấy nàng vẽ rắn thêm chân. Nàng nói: "Nhưng so với bọn họ chàng anh tuấn, và tài trí hơn, gầy gầy chút xíu thì có là gì?"
Hứa Tắc cầm đũa chọt chọt cái bánh: "Nàng thật khờ, hiển nhiên là giữa một thân hình và một khuôn mặt đẹp thì thân hình đẹp quan trọng hơn rồi."
"Sao lại thế?" Thiên Anh không tin, "Ta tình nguyện chờ đợi người có khuôn mặt đẹp hình dáng bình thường, cũng không muốn ở cùng với một người có thân hình tốt nhưng gương mặt xấu xí."
"Đáng tiếc, suy nghĩ của triều đình vừa hay ngược lại với nàng. Bốn phẩm chất để tuyển chọn quan lại gồm: Tướng – Ngôn – Thư – Phán, Tướng chọn thân hình cao lớn, Ngôn chọn giỏi hùng biện, Thư chọn người viết chữ đẹp đẽ cứng cáp, Phán chọn ngươi có bài văn ưu tú. Trong đó tướng mạo là xếp vị trí đầu tiên, cho nên là thân hình khôi ngô, cơ thể tráng kiện khỏe mạnh sẽ chiếm ưu thế hơn rồi." Hứa Tắc nói xong bất đắc dĩ lắc đầu.
"Thật à?"
"Đương nhiên."
"Chao ôi, thân hình cao lớn à." Thiên Anh cảm thấy Hứa Tắc còn cách xa yêu cầu này nhiều lắm, đành an ủi: "Đừng nản chí, chàng còn có ba ưu thế sau mà, tài năng mới là điều quan trọng, không phải sao!"
"Có một hiền thê tri kỷ hiểu biết an ủi như Thiên Anh đây, Hứa mỗ chết cũng không tiếc, uống một chén nào."
"Uống cái gì mà uống!" Người vừa mới được khen là hiền thê – Thiên Anh – liền đoạt lấy cái chén trong tay Hứa Tắc: "Trên trán còn có vết thương đó, không muốn để lại sẹo thì kiềm chế lại cho ta!"
Hứa Tắc chợt ngậm miệng.
Xem ra hiền thê cũng hung hãn như ai, thôi xong đời nàng rồi.
Nhưng hiền thê dù sao cũng là hiền thê, vừa hung dữ xong đã nhíu mày đau lòng: "Đêm nay e là không được về được rồi, khi ta đi lại quên mang thuốc trị thương, phải làm sao bây giờ?"
"Chỉ là vết thương nhỏ không sao đâu." Hứa Tắc không chút nào để ý nói.
"Không trị tốt sẽ để lại sẹo đó!"
"Có sẹo cũng tốt, nhìn sẽ hung dữ hơn một chút."
"Chàng lúc nào cũng thế, cái gì cũng không liên quan tới chàng. Ngay cả hôm nay bọn họ nói chàng như vậy mà chàng cũng không để ý, nhất là tam bá mẫu, bà ta toàn dựng chuyện soi mói."
"Bà ta cố tình khiến chúng ta bực bội nàng nghe xong thì quên đi, nếu cứ canh cánh trong lòng lại đúng ý của họ, ta cũng không muốn nhận" cái lễ "như vậy đâu." Hứa Tắc bình thản ăn cháo hạnh lạc, lại nói tiếp: "Hôm nay tam bá mẫu nhằm vào ta cũng không phải không có nguyên nhân, Thập cửu lang và ta có chút xích mích, cho nên khó tránh khỏi.."
"Thì ra là vì bà ta bất bình cho con trai mình, nhưng Thập cửu lang thì có chuyện gì mà đụng chạm với chàng? Hắn ở Nam Nha, chàng ở Bỉ bộ thì liên quan gì chứ."
"Thì có một chút chuyện, nói ra dài lắm, để ngày khác nói sau." Hứa Tắc nuốt miếng cháo hạnh lạc cuối cùng, nhận lấy khăn từ Thiên Anh rồi lau miệng, lại theo bản năng đưa tay sờ vết thương ở trán.
"Đau không?"
"Cũng ổn."
"Không biết trong quán trọ có thuốc trị thương không nhỉ, giờ này hiệu thuốc chắc đóng cửa rồi."
Thiên Anh nhìn xung quanh, nàng đang định gọi tiểu nhị lại đây thì từ bên kia bức bình phong, Vương Phu Nam nãy giờ vẫn yên lặng chợt đưa tay vào trong áo lấy ra một hộp đồng nhỏ, chính là một hộp thuốc trị thương.
Chu Đình Tá cười cười, quay đầu vẫy tay ý bảo tiểu nhị qua đây.
Đúng lúc đó, bên kia bình phong có tiếng Thiên Anh lẩm bẩm: "Thôi, ta đoán chắc không có đâu. Ấy, còn lại hai cái bánh rán, chàng mau ăn đi đừng lãng phí."
Hứa Tắc cúi đầu tiếp tục ăn. Thiên Anh lải nhải: "Nhắc đến thuốc trị thương ta lại có chuyện muốn kể. Khi còn bé Thập thất lang dẫn ta đi chơi, lúc đó bị mấy thằng nhóc bắt nạt, chúng ta bị bể đầu chảy máu. Sau khi về nhà, cụ bà vừa thoa thuốc cho Thập thất lang, vừa mắng ta rất lâu! Sau kệ ta cho mẫu thân, mẫu thân ta thì làm gì có thuốc tốt? Vì thế trên trán ta có một vết sẹo, còn Thập thất lang vẫn trơn lán không có gì." Nói xong nàng vén tóc trên trán: "Là chỗ này nè."
Một vết sẹo không to không nhỏ nằm trên trán, may mà được tóc che nếu không đúng là không đẹp mắt chút nào.
"Cho nên từ đó về sau ta không nói chuyện nhiều với Thập thất lang nữa."
"Sau đó thì sao?"
"Chàng không hiểu thật đấy à? Ta ghen tị đó." Thiên Anh nói, "Ghen tị tại sao anh ta lại biết đầu thai như thế. Hơn nữa, ta là người lòng dạ hẹp hòi, nên càng ngày càng ghét anh ta. Ta nghĩ đời này ta không cần qua lại với anh ta nữa."
"Lúc ấy hắn có nhận lỗi với nàng không?"
"Anh ta vốn tinh quái lại kiêu ngạo, sao có thể nhận lỗi với ta chứ." Thiên Anh căm giận, "Không nói đến anh ta nữa, đang yên đang lành, đột nhiên nghĩ đến làm người ta bực bội hết sức!"
"Ừm, quả thật làm người ta thấy tức giận thay, lần sau ta tìm cơ hội thay nàng đánh hắn nhé, đừng giận nữa."
Tuy Thiên Anh không tin cho lắm, nhưng vẫn hoang tưởng nói tiếp: "Được! Tốt nhất chàng hãy đánh cho hắn răng rơi đầy đất, không bò dậy nổi, khiến cho hắn phải cầu xin chàng "Đừng đánh ta đừng đánh ta, ta sai rồi. Ta đi nhận lỗi với Thiên Anh, ôi đừng đánh lên đầu của ta, mau dừng tay". À, còn phải cho hắn vài cái sẹo nữa! "
Hứa Tắc bình tĩnh nghe lời nói mơ mộng điên rồ của nàng, chợt nhớ lại khi nãy gặp Vương Phu Nam ở đầu ngõ, bèn liên hệ đến" Vẻ mặt nhếch nhác liều mạng cầu xin tha thứ "trong miêu tả của Thiên Anh với vẻ" Hào hoa phong nhã phóng khoáng tiêu sái "của Vương Phu Nam thì nhịn không được mà cười rộ lên.
Bên này hai người toan tính vui vẻ, bên kia bình phong Chu Đình Tá cũng buồn cười đến nằm sấp trên bàn, chỉ có một người nghiêm mặt ngồi ngay ngắn là Vương Phu Nam.
Vương Phu
Nam không chút do dự cất thuốc trị thương vào tay áo, ban nãy hắn còn định đưa cho tiểu nhị cơ đấy.
Chu Đình Tá thấy Vương Phu Nam nhẫn nhịn như vậy, đang định cười hắn, nhưng Vương Phu Nam khẽ trỏ xuống mặt bàn, chỉ tay làmthủ ngữ nói với hắn:" Lấy thuốc của huynh ra ".
Hai người đều đi lính từ nhỏ nên có thói quen mang thuốc trị thương bên người, cũng từng luyện tập thủ ngữ trong quân đội. Chu Đình Tá chăm chú nhìn động tác của Vương Phu Nam, xác nhận mình không hiểu sai, cuối cùng than thở một tiếng lấy thuốc của mình ra đặt trên bàn.
Ai ngờ Vương Phu Nam lại chỉ chỉ tiểu nhị cách đó không xa, Chu Đình Tá đành phải đứng dậy cầm hộp thuốc đi về phía tiểu nhị rồi đưa cho hắn, dặn dò vài câu. Sau đó mới xoay người sang chỗ khác vẻ, mặt bất đắc dĩ nhìn về phía Vương Phu Nam. Lúc này Vương Phu Nam cúi đầu cầm chén rượu nhấp một ngụm rồi đứng dậy bỏ về theo hướng khác tránh mặt hai người Hứa Tắc.
Chu Đình Tá vội vàng theo đi ra ngoài, không ngừng gọi" Uẩn Bắc Uẩn Bắc ".
Hai người đã uống chút rượu, giữa đường phố yên tĩnh, trên đầu là trăng sáng tịnh mịch, thỉnh thoảng có vài tiếng chó sủa.
Chu Đình Tá khom người nhặt hai viên đá nhỏ, chỉ vào chuồng chó của một gia đình nào đó xa xa bên phố đối diện, thảy một viên đá cho Vương Phu Nam:" Đã lâu không luyện, so tài một chút đi. "
Vương Phu Nam ủ rũ nhận lấy, lúc ngẩng đầu lên thì Chu Đình Tá đang nghiêng người nhắm vào chuồng chó đằng xa, một tiếng" Bộp "nhẹ nhàng, hòn đá đã rơi vào bên trong chuồng chó. Chu Đình Tá vừa lòng vỗ vỗ tay:" Thuận lợi! Ta nhắm mắt cũng có thể ném vào đấy. "
Vương Phu Nam ước lượng hòn đá trong tay, liếc chuồng chó một cái, nhắm mắt ném về phía ấy. Không nghe thấy âm thanh rơi xuống đất nhưng lại có tiếng chó sủa" Gâu gâu gâu ", tiếng kêu hơi tức giận, rõ ràng hắn ném trúng con chó rồi! Con chó xui xẻo bị trêu sủa một hồi, ngay sau đó là tiếng mắng mỏ vọng ra từ trong nhà:" Tên súc sinh nào đó! Có ngon thì chờ ông tới bắt mày nhá! Bắt được ông sẽ túm mày đưa lên quan! "
Chu Đình Tá lôi Vương Phu Nam bỏ chạy, nhưng có một con sủa sẽ kéo theo những con khác cùng sủa. Trên phố bỗng dưng ầm ĩ, vài chủ quầy và đầy tớ dóa dác ngó xung quanh xem có nhà nào bị cháy hay trộm cướp gì không.
Hứa Tắc và Thiên Anh ra đến cửa quán đúng lúc tiếng chó sủa dừng lại. Họ nghe thấy tiếng quần chúng phàn nàn" Sủa cái gì, có thấy gì đâu ", rồi ai về nhà nấy.
Thiên Anh kéo Hứa Tắc đi về nhà, hai người bước nhanh đến cửa thì chợt thấy hai nam nhân cao to đang đứng ở ngoài cửa vừa thở hổn hển vừa nói cười.
Thiên Anh tinh mắt nhanh chóng nhận ra một người trong đó là Vương Phu Nam liền sa sầm mặt, ngay cả chào hỏi cũng bỏ qua, nói với Hứa Tắc:" Chàng chờ ta ở đây, ta đi lấy thuốc trị thương sẽ ra ngay ", nói xong liền bước vào trong.
Hứa Tắc ngoan ngoãn bất động tại chỗ, Chu Đình Tá nghiêng đầu nhìn nàng rồi quay mặt chỗ khác dùng thủ ngữ nói chuyện với Vương Phu Nam.
" Sao cậu ta còn trở về lấy thuốc trị thương nhỉ?
"Tiểu nhị không đưa hộp thuốc của ta cho bọn họ à?
" Chẳng lẽ tiểu nhị bỏ túi riêng?
"Đều tại huynh, hại ta mất không một hộp thuốc."
Vương Phu Nam nhìn thủ ngữ của Chu Đình Tá, đuôi mắt thoáng liếc về Hứa Tắc ở bên kia, mái tóc bạc lốm đốm dưới ánh sáng lờ mờ thoạt nhìn hoàn toàn không chói mắt.
Quan trọng là "cậu ta" nhìn họ một lúc thì bật cười.
Có thể hiểu à?
Vương Phu Nam không dám chắc.
Theo lý người bình thường không thể biết ám ngữ trong quân, nhưng nụ cười của Hứa Tắc giống như "nhìn thấu" động tác ra hiệu của hai người họ, quả thực khiến người ta suy nghĩ không ra.
Hứa Tắc nhìn đi chỗ khác, Chu Đình Tá cũng vì thấy vô vị bèn vỗ vai Vương Phu Nam: "Hôm nay chưa tận hứng, ngày khác đến giáo trường sẽ tỷ thí nghiêm túc hơn, ta đi trước nhé."
"Trời tối đi chậm thôi." Vương Phu Nam nhìn đồng nghiệp đi xa, một lần nữa lại quan sát Hứa Tắc, thậm chí hắn còn cất bước đi qua: "Muội phu sao không vào phủ?"
Hứa Tắc nghe tiếng liền nghiêng người sang, ngẩng đầu trả lời: "Có chút việc nên tính ở lại bên ngoài."
Thẳng thắn lắm, hai lúm đồng tiền nơi gò má lại che giấu suy nghĩ thật trong lòng.
Vương Phu Nam lại hỏi: "Chuyện bữa cơm hôm nay làm ngũ thúc tức giận nên không cho muội phu trở về à?"
Hứa Tắc cười không nói gì.
Tầm mắt Vương Phu Nam dừng ở vết thương trên trán nàng. Lúc này Thiên Anh mang theo vẻ lo lắng từ trong phủ xông ra. Nhìn thấy Vương Phu Nam đứng gần Hứa Tắc bèn sầm mặt đi tới, nhét thuốc và công phục sạch vào tay Hứa Tắc: "Ta không tiễn chàng nữa, mau về quán trọ nghỉ ngơi đi, nhớ bôi thuốc đó."
Hứa Tắc nhẹ ừ một tiếng, đang muốn xoay người đi thì bị Vương Phu Nam gọi lại: "Nếu để lại sẹo trên đầu thì không được tốt đâu, thuốc trị thương cần phải dùng cẩn thận."
Thiên Anh đã nhiều năm không nói chuyện với Vương Phu Nam rồi, vừa nghe được lời này của hắn bèn quay đầu trừng mắt với Vương Phu Nam, giọng điệu khó chịu: "Ý của Thập thất lang là thuốc của ta không tốt à? Thuốc tốt hay xấu, có để lại sẹo hay không thì liên quan gì đến Thập thất lang chứ? Mười mấy năm trước thì bỏ bê trách nhiệm, bây giờ lại muốn quản là sao. Đa tạ ý tốt nhắc nhở, nhưng có để lại sẹo cũng không liên quan tới ai hết, do nhà ta nghèo khó thiếu thốn thì trách ai."
Thiên Anh nổi nóng trông cực kỳ giống một con nhím đang xù lông.
Hứa Tắc nhận ra tình hình đang hết sức căng thẳng liền cầm tay Thiên Anh, dưới ánh sáng mờ ảo quay đầu hờ hững nói với Vương Phu Nam: "Thiên Anh là phu nhân của Hứa mỗ, mọi chuyện đều suy nghĩ cho ta, đương nhiên sẽ không tùy ý dùng bừa thuốc trị thướng đâu, Vương đô úy quá lo rồi. Hứa mỗ đi trước đây, tạm biệt."