Edit: MinnieKemi
Hứa Tắc mơ một giấc mộng dài.
Đi tới bên cầu phao, chợt quay đầu lại, bỉ ngạn đã không còn.
Tỉnh lại là cả một quá trình đau khổ lại dài dằng dặc, khói dày đặc xông vào cổ họng nàng, chân cũng không cử động được, khi cố mở mắt ra, đã nhìn thấy Vương Phu Nam đang ngồi bên cạnh giường.
Nàng lập tức nhắm mắt lại, một cái muỗng đã vội đưa tới bên miệng.
“Uống miếng nước rồi ngủ tiếp.”
Đúng là giọng của Vương Phu Nam.
Hứa Tắc mệt chết đi được, nhưng vẫn ngoan ngoãn há miệng. Cái muỗng hơi nghiêng một chút, để không làm sặc Hứa Tắc.
Nhấp xong chút nước, nàng mới có được một chút sức lực, lại mở mắt ra nhìn Vương Phu Nam đang bên cạnh giường. Vương Phu Nam chợt đưa tay ra đặt nhẹ lên bên cổ nàng, tự nhiên nói: “Mạch đập tốt, nhưng chân nàng bị gãy, cần nằm tĩnh dưỡng thêm.”
Hứa Tắc nhìn hắn, hé miệng ra nhưng cổ họng lại đau tới nỗi không nói được.
Vương Phu Nam đưa ngón tay đè lên môi nàng: “Ta biết nàng muốn hỏi gì.” Lại rút tay về rồi mới ung dung nói: “Thiên Anh đã được cứu về, không có gì đáng lo, bây giờ còn đang ngủ; những tên kia lúc châm lửa xưởng ép dầu là định nhân lúc hỗn loạn bỏ trốn, nhưng lính của nàng đã lấp kín cửa ra, toàn bộ không sót một tên đều sa lưới; cửa thành vẫn chưa mở, nhưng Thần Sách quân đang đóng quân nghỉ ngơi bên ngoài, tạm thời đừng vội.”
“Còn y phục trên người nàng làm sao thay hả…” Hắn nghiêm túc nói: “Là do ta thay.”
Nói câu này xong, mặt hắn vẫn thản nhiên như thường: “Quần áo nàng cháy hư hết rồi phải thay đi, mà ở đó người biết thân phận của nàng chỉ có ta với Thiên Anh, Thiên Anh thì đang hôn mê, ta chỉ làm giúp, mong nàng hiểu cho.”
Dù Hứa Tắc có muốn nói gì thì cũng không nói được, bèn mặc kệ khuôn mặt rạng rỡ chói chang của hắn trước mắt. Hắn nhàn nhã ngồi đó, cái áo choàng cũ chẳng biết thó được ở đâu khoác lên người, tay áo hơi ngắn, để hở một phần cổ tay, tư thế ung dung, hoàn toàn không bị bộ quần áo không vừa người lại cũ rích làm ảnh hưởng, vẫn là dáng vẻ hào hoa phong nhã.
Thật tốt quá, Hứa Tắc nghĩ.
Nàng muốn nhúc nhích chân, nhưng nó đau tới cử động một chút thôi cũng không nổi, cuối cùng nhíu mày bỏ cuộc.
“Muốn xoay người hả?” Vương Phu Nam đứng dậy, đưa tay vào trong chăn giúp đỡ.
“Không.” Hứa Tắc nhăn nhó nói được một chữ, tay Vương Phu Nam cũng đã chạm vào nơi có cảm giác ấm nóng kì lạ dưới chăn.
Hắn chợt nhíu mày, sau đó rút tay lại, lúc cúi đầu thì thấy trên tay lại dính chút màu đỏ đáng ngờ, nên lo lắng vén chăn lên kiểm tra vết thương trên đùi nàng.
Nhưng vết thương vẫn ổn, cũng không có rướm máu.
“Máu từ đâu ra vậy?” Hắn chau mày lầm bầm trong miệng, Hứa Tắc lại cố chống tay ngồi dậy.
Trên chiếc áo trắng một mảng máu đỏ làm cho người ta hoảng sợ, nàng hơi cảm thấy đau bụng.
“Kinh nguyệt?” Vương Phu Nam nhanh chóng hiểu ra, vẻ mặt cũng rất bình tĩnh.
Nét mặt hắn điềm tĩnh là vậy, nhưng trong lòng luống cuống muốn chết. Không xấu hổ chỉ là nói dối, nhưng hắn không quan tâm, chỉ nhìn thẳng vào Hứa Tắc: “Nàng tới tháng rồi, có cần ta giúp gì không?”
Sắc mặt Hứa Tắc thay đổi xoành xoạch, tức mình không biết làm sao đuổi hắn ra ngoài.
Vương Phu Nam chỉ nghĩ nàng xấu hổ lúng túng, lại không biết đây là lần đầu thấy kinh của nàng.
Đúng lúc này, giọng Thiên Anh đột nhiên vang lên: “Tam lang! Tam lang chàng có bên trong đó không?” Giọng nàng oang oang, khá to, bên trong cánh cửa vẫn nghe thấy rất rõ ràng.
Nàng gần như là vọt vào trong phòng, không chút suy nghĩ đã nhào tới trước giường: “Tam lang chàng sao rồi?!” Nói rồi đưa tay chạm vào cái chân đang bị nẹp gỗ: “Chân bị sao vậy?” Lại nhìn thấy máu: “Sao lại có nhiều máu như vậy!”
Trong lúc hoảng sợ, Hứa Tắc đã giơ tay vịn đầu nàng, muốn nàng bình tĩnh đừng nóng nảy.
Quần áo tóc tai nàng toàn bộ đều vấy bẩn, trông có vẻ như vừa tỉnh lại. Hứa Tắc nhếch miệng, thì thào bằng hai cánh môi nói với nàng: “Không có gì đâu.”
“Như thế này mà nói là không có gì! Dù có là vì cứu ta chàng cũng không nhất thiết phải liều mạng như vậy!” Thiên Anh chán nản nói: “Chi bằng cứ để mặc ta chết đi…”
“Nói linh tinh gì thế, tránh ra.” Vương Phu Nam vẫn đứng sau lưng nàng ta đột nhiên mở miệng lên tiếng, rồi đi thẳng tới cúi người ôm Hứa Tắc.
“Ngươi muốn làm gì!” Thiên Anh vội vàng ngăn cản.
Vương Phu Nam liếc mắt nhìn vết máu trên đệm giường: “Thay vì nghi ngờ thì mau đi thay đệm giường đi kìa.” Nói xong thì ôm lấy Hứa Tắc lên: “Nàng tới tháng, phiền muội đi chuẩn bị chút đồ đạc cần thiết.”
“Tới tháng!” Thiên Anh lại lần nữa ngẩn người, cuống cuồng xoay tới xoay lui tại chỗ, rồi mới nhìn thẳng vào Vương Phu Nam, nhất thời không nói được gì. Đột nhiên hoàn hồn, sợ sệt nói: “Huynh…Sao ngươi biết đó là nguyệt sự?! Chẳng lẽ huynh…” Nàng chợt vỗ đầu mình một cái, tai cũng ong ong, trời ạ Vương Phu Nam biết Hứa Tắc là con gái rồi!
Nàng chỉ cảm thấy trong lòng buồn bực một chút, chớp mắt tiếp theo lại vội tới muốn xỉu, cuối cùng vẫn túm trái tim về chạy như bay tới bên vách lý trí, ổn định tinh thần rồi mới đe dọa Vương Phu Nam: “Huynh dám nói lung tung ta sẽ cho rắn cắn huynh.”
Vương Phu Nam chau mày nói: “Đừng nói nhiều nữa, mau chuẩn bị đi.”
Thiên Anh hít một hơi, nhanh chóng gạt ga giường bẩn ra, rồi chạy tới trước tủ lấy một cái mới ra thay, làm xong mới quay đầu hét Vương Phu Nam: “Mau đặt nàng ấy xuống!”
“Quần áo sạch đâu? Đồ dùng cần đâu? Cứ như vậy đặt xuống, trên giường lại toàn là máu, đầu óc cô để đi đâu vậy?” Vương Phu Nam gắt thẳng với Thiên Anh, Thiên Anh không thích hắn tới mức ghét cay ghét đắng, nàng khẽ cắn môi: “Thay quần áo đâu phải chuyện của huynh! Huynh để nàng ấy trên giường, rồi cút đi!”
Hai người giống như muốn đánh nhau, Hứa Tắc muốn khuyên lại nói không ra tiếng, bụng lại quặn lên từng đợt, nàng thực sự không còn sức đâu là quan tâm mâu thuẫn của hai vị này nữa.
“Sao không liên quan tới ta? Đồ trên người nàng ấy đang mặc đều do ta thay.”
Thiên Anh nghe vậy tức giãy đành đạch: “Ta chết mất.” Nàng mất bình tĩnh nghĩ.
Vương Phu Nam thấy nàng sắp bùng phát, biết điều đặt Hứa Tắc lại xuống giường, một mình đi ra ngoài. Hắn vừa ra khỏi cửa, Thiên Anh không kiềm chế nổi nữa khóc toáng lên, hai mắt toàn là nước mắt nói với Hứa tắc: “Ta đã nói bản chất hắn là cái đồ hư hỏng…hu hu hu.”
Hứa Tắc không nói được gì, chỉ có thể đáng thương nhìn nàng, còn Thiên Anh thấy Hứa Tắc thảm như vậy, đành phải lau nước mắt im lặng không nói nữa đi lấy đồ cho nàng.
Vương Phu Nam đứng bên ngoài cửa nghe thấy bên
trong đã ngừng khóc, lúc này mới cất bước rời khỏi Hứa trạch, đi thẳng tới huyện đường.
–*–*–*–*–
Mặt trời vừa lên, ánh nắng mặc dù ảm đạm, nhưng lại vẫn mang theo một chút ít nhiệt độ.
Vương Phu Nam ngồi trong công phòng của Trần Hướng, vén tay áo lên lặng lẽ dứt miếng da tróc trên khuỷu tay và trên đùi đi, lại trét một ít thuốc mỡ, bôi một chút ở chỗ đau, sau cùng thành thạo cầm miếng vải băng kĩ lại, ngẩng đầu lên thì vừa thấy Trần Hướng đi tới.
Trần Hướng cầm áo mới tới: “Xiêm y của ta ngươi bận đều quá ngắn, đây là ta hỏi mượn anh vợ.” Nói rồi đi qua trước án đặt xuống, thăm dò liếc nhìn thương thế của hắn: “Ngươi không có chuyện gì chứ!?”
“Có thể có chuyện gì.” Vương Phu Nam buông tay áo, thản nhiên đưa tay lật xiêm y: “Nếu ta mà có quần áo để tắm rửa thì tuyệt đối không mặc đồ người khác đã bận qua.”
“Đừng có nhăn nhó nữa, anh vợ ta là lang trung, rất thích sạch sẽ, huống chi cái này chưa dùng lần nào.” Trần Hướng nói xong thì đổi đề tài: “Minh phủ như thế nào rồi?”
“Vẫn vậy, gãy chân, không dưỡng tới mấy tháng không tốt được.” Hắn nói rồi dừng một chút: “Ngươi đi kiếm một tay thợ mộc lành nghề, làm cho hắn cái xe lăn, tính khí đó thì không nằm trên giường lâu được đâu.”
“Thập thất lang suy nghĩ quả thật chu đáo.” Trần Hướng khen, lại nghĩ tới bức thư trước đó hắn gửi, sau đó mới cảm khái: “Thập thất lang đối với vị muội phu này ngược lại cũng rất là để ý, trước đây có sinh tử chi giao gì sao?”
“Coi là như vậy đi.” Vương Phu Nam trả lời cho có lệ.
Lúc này lại tá Chúc Kỳ chợt vọt vào, trong tay bưng một chén thuốc màu nâu đỏ: “Thiếu phủ, canh gừng được rồi!”
Trần Hướng nhận chén canh gừng chuyển tới: “Trời lạnh như thế này, dính nhiều nước như vậy, lại ở trong đám cháy, sẽ cảm lạnh đấy, thập thất lang uống một chén đi!”
Vương Phu Nam giọng đã hơi ồm ồm, có lẽ đã bị cảm lạnh, hắn bưng chén, uống một hơi cạn sạch: “Đa tạ.”
Ánh mặt trời khẽ đi về tây, trong công phòng nhiệt độ lò sưởi vừa vặn, Trần Hướng chậm rãi thuật lại với Vương Phu Nam chuyện một năm nay, Vương Phu Nam chỉ trầm mặc lắng nghe, cũng không chen lời.
Hứa Tắc trong miệng Trần Hướng, là Hứa Tắc khác với người hắn quen biết, nhưng hắn cũng không thấy bất ngờ.
Mục đích nàng rõ ràng, biết mình muốn cái gì, biết mình vì sao lại làm quan. Điểm này, đã vô cùng hiếm thấy.
Hoàng hôn lặng yên tới gần, bên trong công phòng tối đen, lúc Trần Hướng đốt đèn dầu, Vương Phu Nam xoa xoa huyệt thái dương, đứng dậy cáo từ.
Trần Hướng cũng đứng dậy theo, tiễn hắn ra cửa.
Ra khỏi phòng, Vương Phu Nam ý bảo hắn không cần tiễn nữa, Trần Hướng liền đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng hắn lẻ loi đi ra khỏi gian nhà chính của huyện đường, đi vào đình viện yên tĩnh giữa trời chiều, càng ngày càng xa.
Vẫn là một ngày mùa hạ cô đơn và không có gì cả, trong mắt người ngoài thì là hào quang rực rỡ, lại có mấy phần thật là con người Vương thập thất lang?
–*–*–*–*–
Vì Hứa Tắc nói ăn không thấy ngon nên không muốn ăn, Thiên Anh thấy vậy thì rất sốt ruột, đứng trong bếp cả canh giờ cũng chưa nghĩ ra phải làm món gì cho nàng ăn.
Lần đầu có kinh nguyệt, Hứa Tắc cảm thấy đau tới mức long trời lở đất, đau tới nỗi lúc sau nàng chỉ còn chết lặng chịu đựng, cuối cùng cũng có thể thả lỏng người, nhắm mắt, hơi thở cũng đều đặn trở lại.
Cửa phòng được nhẹ nhàng đẩy ra, có người theo ánh sáng đi tới.
Hứa Tắc nghiêng đầu, nhận ra thân hình kia.
Vương Phu Nam ngồi xuống bên giường, đưa tay thăm trán nàng như đã quen, mồ hôi tươm ra, đầu đã ướt đẫm.
Nhất định nàng rất khó chịu?
Nhưng vẫn không nhíu mày một cái.
Bỗng hắn cúi người, Hứa Tắc giả chết, nàng cảm thấy trán hắn dán lên trán mình, chốc lát đã cảm thấy nóng hầm hập.
Hắn rất nóng.
“Nghe phó tướng nói, trước sau huynh đã hai lần vào đám cháy, có sao không?” Nàng hỏi, giọng tuy nhỏ và khàn, nhưng rốt cục cũng nói được một câu hoàn chỉnh.
“Không sao.” Hắn kề vào nàng rất tự nhiên, nhắm mắt nhẹ nhàng nói.
Hứa Tắc không còn sức đẩy hắn ra, đành để mặc hắn.
Lúc hắn nói không sao, nàng còn ngửi thấy mùi thuốc rõ rệt.
Nàng lại khào khào hỏi: “Huynh mệt lắm không?”
Hắn trả lời giọng đặc nghẹt: “Ừm, có hơi mệt.” Bởi vì đầu nặng trịch, hắn bỏ luôn cả khuỷu tay đang chống bên nàng, để cả người hạ xuống, đầu vùi vào hõm vai nàng, tìm kiếm một chút ấm áp và an ủi, bù lại sự mệt mỏi hành quân mấy tháng nay.
Hứa Tắc không lên tiếng, mở mắt là nhìn thấy hoa văn ẩn hiện trên đình màn u ám, sắp xếp theo một trật tự, giao thoa vào nhau, đẹp không tả được.
Bị cơ thể bên trên đè nặng, nàng có thể cảm nhận được nhịp tim đập của đối phương.
Hắn cũng giống như Thiên Anh, nóng rừng rực, bản lãnh móc tim móc phổi thậm chí còn cao tay hơn một bậc.
Có thể do trái tim quá ấm áp quá chân thành, Hứa Tắc không dám đón nhận.
——————————
Tác giả nói:
Thiên Anh: Tam lang đừng sợ, ta tới ngay!