Edit: Hikari2088Vương Phu Nam càng căng thẳng kích động chuyện này lại càng thú vị. Diệp Tử Trinh vẫn đè nén bí mật trong lòng, nhưng hiện tại khó mà ép xuống được, gần như mở miệng sẽ kể ra chuyện buồn cười của Vương Phu Nam, vì thế trên mặt hiện lên câu “Ta muốn nói lắm rồi, ngươi mau đồng ý đi!”, khiến Vương Phu Nam buồn bực khó chịu vô cùng.
“Cho ngươi nhập tiền vốn.” Vương Phu Nam bị buộc đến không còn cách nào khác, đành ngồi xuống, vội vã bổ sung: “Nhưng phải bàn lại việc chia phần.”
“Chia sáu – bốn mà vẫn không hài lòng sao? Châu phủ xuất ra một nửa tiền vốn và nhân lực. Thông thường là chia năm – năm, nhưng Sứ phủ nắm quyền kiểm soát, cho nên mới thêm một phần cho đại soái.”
“Chia ít thế như vậy Châu phủ mới có động lực phải tăng doanh thu. Không cần nói vấn đề ấy nữa, ta sẽ thương lượng rõ ràng với phụ tá rồi sẽ cho ngươi câu trả lời chắc chắn.”
Quả thực không thể bàn chuyện làm ăn với quân nhân mà, Diệp Tử Trinh lắc đầu, uống một hớp rượu: “Các người chia xong thì phần của tại hạ đâu?”
“Hứa tham quân sẽ trích từ Châu phủ chi cho ngươi.”
“Ồ? Nếu tại hạ quản lý Hồi dịch vụ thì phải sửa danh quân tịch, như vậy tại hạ chính là người của quân Thái Ninh, nếu Châu phủ chi cho tại hạ thế thì không thích hợp lắm, vẫn nên để đại soái chi mới được.” Diệp Tử Trinh kiên quyết kì kèo, chính là vì không muốn cho Sứ phủ chiếm lợi.
(Sửa danh quân tịch: Là làm cho thương hộ lấy được quân tịch, sau đó dựa vào danh nghĩa quân địa phương mà buôn bán.)
Vương Phu Nam quả thật sợ hai người kia rồi, kẻ xướng người hoạ giống như là thông đồng ăn ý với nhau từ trước.
Hắn đang muốn phản bác thì Diệp Tử Trinh lại nâng khóe môi nhìn về phía hắn, vẻ mặt đều là “Đừng trả giá nữa, đây đã là giới hạn cuối cùng rồi, nếu không coi chừng ta tiết lộ chuyện của ngươi đó nha.”
Vương Phu Nam im miệng.
Một mặt, việc này không gây cho Sứ phủ tổn thất gì, miếng gân gà này ném vào tay bọn họ không chừng sẽ trở thành thịt béo; Mặt khác, hắn hoàn toàn tín nhiệm Hứa Tắc, cũng chấp nhận cho nàng cơ hội này.
Hứa Tắc cũng biết rõ này đạo lý nên mới dám dẫn hắn đến đây. Nếu đổi thành Tiết soái tam trấn Hà Bắc, nàng tuyệt đối không dùng biện pháp này.
Tiệc rượu kết thúc, bên ngoài mưa vẫn chưa dứt. Vương Phu Nam đứng dậy muốn rời đi, Hứa Tắc cũng đứng lên.
Diệp Tử Trinh không có lý do để giữ chân hai người, liền bế con thỏ tiễn bọn họ ra cửa.
Vương Phu Nam đi tuốt đàng trước, phía sau người hầu cầm dù che cho Diệp Tử Trinh và Hứa Tắc.
Diệp Tử Trinh nhỏ giọng mật báo với Hứa Tắc: “Có lần Thập thất lang say rượu, kéo tay ta nói thích lung tung gì đó. Ta cảm thấy hắn không tệ nên chờ hắn tỉnh táo hơn chút liền thẳng thắn bộc bạch ‘Thập thất lang, tại hạ cũng có thiện cảm với huynh nên chúng ta có thể cân nhắc’, nhưng hắn nghe xong lại đột nhiên ghét ta, từ đó đến giờ ghi thù ta. Ôi chao –” Diệp Tử Trinh nói: “Chắc là hắn yêu đơn phương ai đó, ngươi có biết người nào là Vệ gia không?”
Thật đúng là ngây thơ cố chấp đến đáng sợ! Hứa Tắc liên tục lắc đầu: “Không biết.”
“Nói đến Vệ gia, ta cũng có một biểu muội họ Vệ, đã mất tin tức từ lâu.” Diệp Tử Trinh thản nhiên nói,“Nhưng không biết còn sống hay đã chết, có thể cô của ta đã đưa muội ấy đi gặp dượng rồi cũng nên.”
Hứa Tắc biết rõ mối quan hệ này.
Mẫu thân nàng là con gái của thế gia trong thành Trường An, xuất thân danh môn, gả cho tướng quân hàn môn, cũng coi như mỹ nhân xứng anh hùng, từng được loan truyền thành một giai thoại. Bà ấy là em gái của phụ thân Diệp Tử Trinh, y gọi bà ấy là “cô”.
Nhưng khi mẫu thân nàng xuất giá thì Diệp Tử Trinh vừa mới sinh ra, sau này cũng chưa từng gặp nhau, Diệp Tử Trinh gần như không có ấn tượng gì về người cô này, chứ đừng bàn đến việc qua lại với Vệ gia.
Thật không nghĩ đến người biểu huynh này lại học chung một trường với nàng, âu cũng là duyên phận.
Hứa Tắc chợt hỏi: “Diệp ngũ lang rời khỏi Trường An nhiều năm như thế, có dự định trở về không?”
Con thỏ trong lòng Diệp Tử Trinh động đậy, ánh mắt y mơ hồ không được tự nhiên, rồi cười nhạt: “Trở về làm gì chứ? Có ai hoan nghênh ta à?”
Năm đó y lâm vào cảnh ngộ vô cùng thê thảm, nhưng chuyện cũng đã qua rồi. Không cần trở về Trường An nữa, tránh cho thêm đau lòng.
Đã đến cổng, tiễn hai người rời đi, Diệp Tử Trinh cũng dừng bước. Không giữ chân được người nào, cũng không có ai để lo lắng quan tâm. Trong đình viện to lớn lạnh lẽo, mưa rơi không ngớt, cùng bầu bạn với y trong cuộc đời này.
Xe ngựa chở hai người Vương Hứa dần đi xa, gió đêm tràn vào, người hầu hỏi: “Lang quân, có đóng cổng không?”
“Để gió thổi một chút đi.”
–*–*–*–*–
Suốt đoạn đường, Hứa Tắc với Vương Phu Nam không hề nói chuyện với nhau. Tới cửa Châu giải, Vương Phu Nam không vội xuống xe, mở miệng: “Nếu ta là đám lão già Hà Bắc kia thì đã chém nàng từ lâu rồi, biết không?”
“Biết chứ.” Hứa Tắc cũng không vội đứng lên, tự động khiêm tốn: “Đại soái có thể chỉ bảo một chút không? Ta xin chăm chú lắng nghe.”
Vương Phu Nam liếc cái đầu đang cúi xuống của nàng, nhịn xuống ý muốn xoa đầu nàng, hắn ôn hòa nhã nhặn nói: “Cách làm việc của nàng ở địa phương có thể thuận lợi, nhưng sau khi hồi kinh thì tốt nhất nên kiềm chế lại. Ta biết nàng có thù oán với đám hoạn quan, nhưng tranh quyền với bọn chúng thì thủ đoạn của nàng vẫn không bằng đâu, nàng nên hành sự cẩn thận thỏa đáng.”
“Ta dám làm như thế ở Nghi châu, là nhờ dựa hơi đại soái thôi.” Hứa Tắc thức thời nói, “Đây gọi là nhìn người mà làm việc, ta nhất định ghi nhớ lời khuyên của đại soái, tuyệt đối không cư xử lỗ mãng với những người khác.”
“Nhìn người mà làm việc, chính là cái dáng vẻ này đối với ta sao?” Vương Phu Nam liếc nàng, trong lòng ngây ngô suy nghĩ, nếu là nhìn người mà làm, chẳng lẽ không phải dùng mỹ nhân kế à?
Mỹ nhân kế, hắn nhắm mắt ngẫm nghĩ, đột nhiên mở mắt ra, Hứa Tắc đúng là đang nhìn hắn.
Bị Hứa Tắc nhìn chăm chú, Vương Phu Nam nhất thời chột dạ:“Ta không nghĩ gì hết.”
“Không có sao?”
Vương Phu Nam lắc đầu.
“Đại soái còn muốn chỉ bảo chuyện gì nữa hả?”
“Có thể chuyển sang nơi khác để bàn tiếp không?”
“Vậy thì hoan nghênh đại soái đến Châu giải ngồi chơi.”
“Có thể ngủ ở Châu giải không?”
Hứa Tắc bỗng xoay người bước xuống xe ngựa, trong nháy mắt luồn tay vào xe lấy cây dù, rồi dặn người hầu: “Đưa đại soái về sứ phủ.”
Ôi chao ôi chao ôi chao, Vương Phu Nam xoa xoa trái
tim bị tổn thương, lặng lẽ vén một góc rèm nhìn lén Hứa Tắc, tầm mắt nàng vừa nhìn tới hắn, hắn liền lật đật cuống quít thả rèm xuống.
Hứa Tắc đứng ở cửa nhìn hắn đi xa, nàng đứng một lát rồi bước vào Châu giải.
Trời mưa liên miên hơn nửa tháng, sau đó dần tiến vào mùa đông, không khí trở nên khô ráo hơn. Diệp Tử Trinh sửa tên nhập quân tịch, cũng chính thức quản lý công vụ của Hồi dịch vụ.
Xưa nay Nghi châu, Hà Bắc và Hoài Nam đều buôn bán giao thương với nhau. Hiện nay Hà Bắc không yên ổn, rất nhiều người làm ăn đều rối rít tránh né, nhưng Diệp Tử Trinh lại cho rằng Hà Bắc đang biến loạn thì vật tư nhất định thiếu thốn, bây giờ không tranh thủ kiếm lời thì còn đợi khi nào. Sau đó hắn tự mình lên đường.
Vào mùa đông, Châu giải gió êm sóng lặng, các hương huyện bắt đầu chỉnh lý biên soạn hộ tịch lập sổ sách, vội vàng trình nộp đến Châu phủ trước hạn chót. Hứa Tắc thân là thông phán quan, nàng xét duyệt sổ kế toán xong xuôi, rồi lệnh cho kế sứ đưa sổ sách đến Bỉ bộ ở Trường An.
Ba ngày sau khi kế sứ rời khỏi Nghi châu, Hứa Tắc rốt cục nhận được thư nhà từ Trường An.
Thiên Anh viết chữ rất xấu, tuy không dùng câu cú phức tạp nhưng mỗi từ mỗi chữ đều lộ ra tình cảm thân thiết, phảng phất như nàng ấy đang nói chuyện ngay trước mặt.
Thiên Anh nói cảm thấy Trường An ấm áp hơn Cao Mật, nói thành Trường An vẫn như cũ. Trong nhà ngoại trừ cây liễu chết héo thì không có gì thay đổi hết; Còn nói bệnh của mẹ đã đỡ hơn, ý bảo Hứa Tắc đừng lo lắng; Nói Hứa Sơn còn đưa thổ sản đến, đứa cháu nhỏ rất đáng yêu, miệng mồm khéo léo ngọt ngào; Cuối cùng nói Anh Nương đang ở tạm trong nhà, tình hình của bé rất tốt.
Thiên Anh không nhắc đến chuyện khác, những gì cần nói đều viết hết trong một trang giấy rồi. Hứa Tắc cất thư, lấy một phong bì khác, nhét tiền vào rồi sai người mang đến trạm dịch.
Sau đó, nàng ngồi xếp bằng ở cửa, xoa đầu khớp xương đau nhức, bên ngoài ánh dương ấm áp chiếu rọi vào phòng.
–*–*–*–*–
Sắp tới cuối năm, Thiên Anh định đi cùng gia nhân mua ít hàng Tết. Nàng vừa mới mở cửa thì thấy Luyện Hội đã đứng ở đó. Thiên Anh biết hắn đến tìm Anh Nương, đúng lúc nàng phải ra ngoài, không thể trông coi đứa nhỏ, bèn sai gia nhân ôm Anh Nương tới.
“Xin lỗi, lão thái thái rất nhớ đứa nhỏ.” Luyện Hội ôm Anh Nương đang say sưa ngủ, nhỏ giọng nói với Thiên Anh. Hắn đang mặc công phục, ánh mắt lộ vẻ mệt mỏi, hiển nhiên là vừa mới từ Ngự Sử Đài đến đây.
Không ngờ Ngự Sử ngay cả tuần hưu cũng phải thức đêm làm việc đến tận bây giờ, thật sự là vất vả quá!
Thiên Anh thông cảm cho hắn, hỏi: “Nhưng Anh Nương ngủ quen giường ở đây rồi, đến nhà Luyện ngự sử e là ngủ không được.”
Anh Nương bỗng nhiên ngáp một cái, vô ý quơ tay đánh lên mặt Luyện Hội, nó mở mắt nhìn hắn và bật cười khanh khách. Luyện Hội lộ ra vẻ mặt tươi cười với Anh Nương, rồi trả lời Thiên Anh: “Thì ngủ trễ một chút thôi.”
Thiên Anh có chút luyến tiếc gật đầu, bên kia người hầu đang thúc giục, nàng tạm biệt Luyện Hội, đội mũ che bước lên xe ngựa, không quên vén mành nhìn bên ngoài.
Luyện Hội đứng ở cửa cũng không sốt ruột đi, hắn bế Anh Nương nhìn xe ngựa rời đi, sau đó mới xoay người đi đến phủ.
Trong chợ vô cùng ồn ào náo nhiệt, Thiên Anh do dự có nên mua rượu hay không, nhưng Hứa Tắc không ở đây, nàng mua một vò liền thôi, cảm thấy giá cả quá mắc. Không riêng gì rượu, giá muối so với trước khi rời khỏi Trường An đã tăng gấp đôi, đối với gia cảnh dân chúng bình thường thật khó mà mua nổi.
Là vì nguyên nhân chiến tranh hay do hoàng thượng cho xây dựng cung điện rầm rộ đây? Thiên Anh không biết, nàng chỉ cảm nhận được gánh nặng rất rõ ràng.
Tương lai có thể tốt hơn hiện tại không? Hy vọng là có, Thiên Anh đơn thuần mong mỏi.
Hai người đi dạo qua các cửa hàng, Thiên Anh thấy sắc trời không còn sớm nên trở về. Xe ngựa chạy ra khỏi chợ, tiến về hướng phường Bình Khang, Thiên Anh đột nhiên nhớ tới Anh Nương còn đang ở nhà Luyện Hội, bèn kêu phu xe thay đổi tuyến đường chạy đến Luyện gia.
Tiếng trống tan chợ vang lên, hoàng hôn phủ xuống thành Trường An. Khi đến Luyện gia thì đèn lồng đã được thắp lên.
Gia nhân xuống xe, trình bày nguyên do với người gác cổng thì được trả lời rằng do lúc chạng vạng có việc gấp, nên Luyện Hội chưa kịp ăn cơm đã vào hoàng thành rồi. Vì vậy, nếu Thiên Anh muốn mang đứa bé đi thì phải hỏi lão phu nhân.
Người gác cổng nói xong liền vào trong nhà xin ý kiến của Luyện lão phu nhân, còn cô ta thì quay lại báo cáo cho Thiên Anh.
Thiên Anh nghe cô ta nói Luyện Hội vội vàng ra ngoài, ngay cả cơm cũng chưa tới kịp ăn, thầm nghĩ chẳng lẽ trong triều đã xảy ra chuyện lớn gì sao? Qủa thật dạo này không có tin tức gì tốt lành cả!
Nàng đang đờ đẫn suy nghĩ thì cổng chính Luyện gia mở ra. Người gác cổng đi đến xe ngựa khẽ khom người, nói với Thiên Anh:“Lão phu nhân mời Vương nương tử đến phủ dùng cơm.”
“Ôi chao?” Thiên Anh sững sờ hỏi,“Muốn ta qua đó à?”
–*–*–*–*–*–*–
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Anh Nương: Ha ha ha ha. Qủa thật có thay đổi đó, không biết bà con có đánh hơi được gì hay không!!!