*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Hikari2088
Thời tiết thật sự quá lạnh.
Từng cơn gió mạnh tràn vào thành, mỗi lần hít thở là khí huyết cuộn trào mãnh liệt trong lồng ngực. Hứa Tắc đè tay lên áo giáp cứng rắn của Vương Phu Nam, máu trong lòng bàn tay dần trở nên lạnh ngắt, nàng gần như cảm giác trái tim hắn không đập nữa, cũng không cảm nhận được hơi thở của hắn, chỉ nhận thấy thân hình nặng trịch kiệt sức gục trên vai nàng.
Chàng đừng chết, mau tỉnh lại đi.
Nàng muốn dìu hắn đứng lên nhưng không được, cố gắng vài lần vẫn phí công.
Cũng may có một cậu tiểu binh chạy tới đúng lúc, mang Vương Phu Nam đã hôn mê vào thành, nhanh chóng mời lang trung đến chẩn trị.
Trong thành chỉ còn một mình Hứa Tắc, nàng đi tới dắt ngựa, tay cầm dây cương đứng trên con đường đầy máu, nhớ tới những dòng thư của mẫu thân nàng, đại ý nói mạng người so với trong tưởng tượng thì kiên cường, nhưng so với dự liệu lại yếu ớt. Kiên cường ở chỗ không biết khi nào nó sẽ bộc phát năng lượng ra sao; Yếu ớt ở chỗ là rất dễ dàng biến mất, tựa như trong tay nắm một sợi tơ, hơi lơ đãng nó liền trượt đi, cuối cùng muốn bắt cũng không được.
Khi mẫu thân viết những lời này thì phụ thân đã biệt vô âm tín.
Không bắt được thì sẽ thế nào đây? Hứa Tắc không nghĩ tiếp nữa.
Nàng trông về phía cổng thành, dõi theo bóng dáng Vương Phu Nam phía xa xa, thì thầm “Cám ơn chàng còn sống”, rồi xoay người, dẫn ngựa rời khỏi thành.
Ánh nắng le lói phía chân trời, hiện thời phản loạn vẫn chưa chấm dứt, Đô chỉ huy sứ dẫn binh lính trong thành kết thúc công việc, bắt sống tất cả phản quân và quân địch lại.
Xem ra dường như đã giành thắng lợi, trên thực tế lại thua vô cùng thê thảm. Từ lúc chào đời tới nay, lần đầu tiên Hứa Tắc trông thấy cảnh tượng như vậy, nhiều sinh mệnh cứ thế mà biến mất, bởi vì bất đồng lập trường và lợi ích mà huyết chiến đến chết, có chân chính đúng sai sao? Mặc dù nàng có giây phút hoang mang, nhưng vẫn muốn tiến về phía trước.
Bởi vì phủ sứ Thái Ninh có nhiều vị liêu tá bị giết, Vương Phu Nam lại trọng thương nằm liệt giường, trong nhất thời phủ sứ thiếu người lãnh đạo, Đô chỉ huy sứ liền mời Hứa Tắc trở về, lúc này Hứa Tắc đã không ngủ ba ngày liên tiếp rồi.
Nàng tận dụng thời gian ngủ một lát trong xe ngựa, đến phủ sứ liền nhảy xuống xe, một tiểu binh dẫn nàng vào trong.
Đô chỉ huy sứ và phụ tá chỉnh lại nội dung tình hình hai ngày nay rồi trình cho Hứa Tắc, nàng xem qua rồi lệnh:“Dựa theo cái này rồi soạn thảo công văn báo cáo đưa cho ta.”
Nàng mệt muốn chết, bước ra cửa, hỏi Đô chỉ huy sứ:“Đại soái tỉnh chưa?”
Đô chỉ huy sứ lắc đầu:“Máu đã ngừng chảy, mạch đập cũng tốt, nhưng vẫn chưa tỉnh lại. Ta cảm thấy đại soái rất uể oải mất tinh thần, nói thật mấy ngày trước đây cũng là tình trạng như vậy, trong mắt ngài ấy xem như là thảm bại rồi. Nhưng với tình hình lúc ấy, ngoại trừ liều mạng thì còn cách nào khác chứ? Chẳng lẽ chắp tay tặng phủ sứ cho bọn lưu manh Hà Bắc sao?”
Hứa Tắc nâng tay đè chặt hai bên trán đang đau âm ỉ:“Ừ, ta đi thăm huynh ấy.”
Nàng cúi đầu đi nhanh vào phòng ngủ của Vương Phu Nam, người hầu vội lui ra, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ. Hứa Tắc ngồi trên ghế kế bên giường, đợi trong chốc lát, sau lại quá sức buồn ngủ bèn đưa tay chống trán, nhắm mắt ngủ.
Hoàng hôn tắt nắng, màn đêm buông xuống, căn phòng chìm trong bóng tối vô hạn.
Vương Phu Nam tỉnh lại, cố gắng dịch chuyển thân thể, lại mơ hồ thấy người đang ngồi trên ghế:“Từ Gia……”
Tiếng nói khàn khàn, đánh thức Hứa Tắc.
Hứa Tắc chợt ngồi thẳng nhìn sang:“Huynh tỉnh rồi? Sau đó nàng đứng dậy bước tới giường, ngồi xuống, tự nhiên bưng chén trà trên bàn, múc một muỗng đưa qua:“Nóng hay nguội gì huynh cũng uống một ít trước đi.”
Vương Phu Nam uống xong, Hứa Tắc định đi đốt đèn, nhưng Vương Phu Nam lại giữ chặt cổ tay nàng:“Cám ơn nàng.”
“Huynh đã cứu ta với Thiên Anh ở Cao Mật, coi như là trả nhân tình thôi.” Nàng hời hợt đáp, nhanh chóng đổi chủ đề:“Mấy ngày nay ta đã tra được vài chuyện. Hiện giờ tình hình Hà Bắc rối loạn, phản quân đào binh vô số, Nguyên Ngụy Bác và mấy tên tướng thất thế mang tàn binh xuôi về phía nam. Dọc đường bọn chúng chiêu mộ lưu dân với phỉ tặc, cấu kết phó sứ Thái Ninh, dự định tiêu diệt phủ Thái Ninh, cho nên đêm đó mới xảy ra binh biến.”
Nàng không e dè nói tiếp:“Hậu quả trước mắt là phủ sứ tổn thất nặng nề, liêu tá ít nhất bị giết phân nửa, về phần binh lính lại càng thiệt hại nghiêm trọng. Công tác khắc phục hậu quả rất phiền phức, chi phí thăm hỏi thật khiến người ta sứt đầu mẻ trán, châu phủ không có khả năng giúp huynh gánh khoản tiền này đâu, hy vọng huynh mau chóng xử lý.” Hoàn toàn chẳng có một câu an ủi Vương Phu Nam, tất cả đều là thái độ giải quyết công việc.
“Ngụy vương đâu rồi?”
“Đã an toàn.”
Mặc dù Hứa Tắc lời ít ý nhiều, không giải thích bao nhiêu, nhưng lại đáng tin tưởng.
Nàng làm việc đáng tin so với trong dự đoán nhiều lắm.
Hứa Tắc không thèm nhắc lại, nàng cầm chén trà trên bàn, uống hết nước còn lại trong chén, sau đó cúi đầu.
Bởi vì trong bóng tối, không cần để ý bản thân và biểu cảm của đối phương, nàng nói:“Lần này phủ sứ gặp bất trắc, ta có chỗ thất trách, sau này ta sẽ chú ý các đối tượng khả nghi nhiều hơn, bảo đảm sẽ không phát sinh chuyện như vậy nữa. Đương nhiên đại soái cũng có trách nhiệm, nếu có thể phát hiện tâm tư phản bội của phó sứ kịp thời thì sẽ không xảy ra bi kịch này.”
Cả hai đều thất trách, đều cần tự kiểm điểm. Nhưng chuyện cũng đã rồi, nếu cứ chăm chăm truy cứu trách nhiệm cũng không có ý nghĩa gì, tốt nhất là vẫn nên nghĩ biện pháp giải quyết.
Lối nói chuyện của nàng càng lúc càng giống kiểu cách quan lại, đến bây giờ dường như là muốn xa cách hắn.
Vương Phu Nam thậm chí đã chuẩn bị tâm lý nàng sẽ đứng dậy rời đi, nhưng nàng chợt nghiêng người, hỏi hắn:“Hôm nay là giao thừa, năm mới sắp đến. Năm nay chắc sẽ rất gian nan, đại soái đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?”
Lúc này Vương Phu Nam mới phát hiện nàng đang cầm tay mình, bàn tay kia không lớn, không quá mức ấm áp nhưng rất mạnh mẽ.
Là cổ vũ khích lệ.
Vương Phu Nam gật đầu, cảm thấy nàng nói xong lời này sẽ rời đi, nhưng nàng chẳng những không đi mà còn cúi người tựa đầu lên vai hắn.
Hắn sửng sốt, mới nhớ ra là nàng bắt chước mình lúc trước.
Khi đó ở Cao Mật, hắn cũng tựa đầu lên vai nàng như thế, khát vọng có thể tạm thời gạt qua mệt nhọc bấy lâu nay, hy vọng thu được một chút sức lực.
Hứa Tắc rất mệt mỏi, khi nãy nàng cố gắng nói xong những lời này, đầu óc đã sớm hỗn loạn.
Nàng sắp không chịu nổi rồi, muốn tìm một nơi ấm áp đáng tin để ngủ một giấc, Vương Phu Nam chính là nơi tốt nhất.
“Từ Gia?”
“Huynh đừng nói nữa, ta đau đầu lắm, cho ta mượn chỗ này để ngủ một chút.” Nàng thực hành tùy tâm sở dục không kém Vương Phu Nam, giống như quan
nhân phóng đãng lưu tình khắp nơi.
Đêm giao thừa không có cơm canh nóng sốt, cũng chẳng có người nhà vây quanh hàn huyên, chỉ có hai người tha hương ở Nghi châu, dùng phương thức kỳ quái cùng nhau vượt qua thời khắc mệt nhọc này.
Tuy Hứa Tắc ngủ có vẻ không thèm để ý, nhưng nàng vẫn tránh vết thương trên bả vai hắn.
–*–*–*–*–
Tân đế lên ngôi, thay đổi niên hiệu, đại xá thiên hạ và ban thưởng cho quân Thần Sách, mỗi người trăm xâu tiền*.
Nhưng Ngụy vương lại mất tích.
Mất tích là cách nói rất vi diệu, vừa không chắc chắn còn sống, cũng không phải đã chết. Để lại đường sống rất lớn, hiển nhiên là ẩn nấp ở nơi bí mật để không ai có thể tìm ra.
Triều đình và bách tính đều thổn thức, còn Yêm đảng phiền muốn chết, rốt cuộc Ngụy vương đã chết chưa?
Không biết, không thể tra ra.
Có người nói hắn chết ở phía đông núi Đại Thanh trong trận hỗn chiến kia, lại có kẻ bảo rằng thấy hắn chạy về hướng bắc. Mỗi người nói mỗi kiểu, chưa thể kết luận được.
Mà người khởi xướng tin đồn – Hứa Tắc, lúc này đang vội vã về phủ sứ Thái Ninh để chia lợi tức. Diệp Tử Trinh giúp Hồi dịch vụ một vụ làm ăn lớn, thuận lợi quay về từ Hà Bắc, không khỏi đắc chí, đang ngồi trong công phòng muốn khoe công với Hứa Tắc.
(Hồi dịch vụ: đơn vị tương đương với quản lý mậu dịch.)
Rốt cuộc đợi hồi lâu cũng không nghe Hứa Tắc khen lời nào. Diệp Tử Trinh giống đứa nhỏ ngồi trước mặt nàng, đè bàn tính của nàng, hỏi:“Ngươi không thể khen ta một câu sao?”
“Ngươi là con nít à?”
Diệp Tử Trinh gật gật đầu, vén tay áo để lộ một vết sẹo:“Thấy gì không, suýt nữa là mất luôn cánh tay rồi đó, dân Hà Bắc độc ác quá mà. Nghe nói triều đình dự định hoàn toàn vứt bỏ Hà Bắc phải không?”
“Không phải triều đình muốn vứt bỏ, mà là không thể không bỏ.” Hứa Tắc tiếp tục tính sổ,“ Chiến sự, thiên tai liên tục suốt mấy năm nay khiến quốc khố cạn sạch. Hiện nay tài chính gấp gáp, vận chuyển cống phẩm khó khăn, muốn thảo phạt cũng không còn sức nữa, chỉ biết hô hào phương trấn bên cạnh giúp đỡ. Nhưng có phương trấn nào tốt như vậy? Mọi người đều bo bo giữ lấy thân, không có lợi ích thì ai chịu tiếp tay làm việc xấu chứ.”
“Nghe có lý nhỉ. Nhưng mà –” Diệp Tử Trinh sầu lo nhăn mặt nhíu mày,“Hà Bắc cứ ngầm đấu đá như thế, cuối cùng vẫn là chúng ta bị xui xẻo thôi. Chúng ta ở ngay cạnh Hà Bắc, kết quả vẫn là không tránh được bị đánh. Ta nghe nói phủ sứ bị tổn thất nghiêm trọng sau khi giao chiến với đám lưu manh Hà Bắc, bọn chúng đến được một lần thì sẽ đến lần thứ hai. Tới lúc đó phải làm sao bây giờ? Hiện giờ binh lực của phủ sứ cũng không bằng trước đây nữa.”
“Vẫn có đấu pháp dành riêng cho binh lực ít.” Hứa Tắc nhíu mày cắn móng tay,“Ngươi làm sổ sách cho ta đúng không? Ta tính toán thấy có vấn đề đó.”
“Ngươi còn hiểu binh pháp à?” Diệp Tử Trinh hoàn toàn không bắt lấy trọng điểm của nàng,“Không phải chỉ có kỳ tài mới có thể dùng binh lực ít vẫn chiến thắng sao? Thí dụ như dượng ta là Vệ tướng quân, lấy ngàn người đột phá vòng vây năm mươi ngàn quân địch, ấy mới là bản lĩnh. Vương Phu Nam có bản lĩnh này hả?”
“Bản lĩnh không đủ thì lấy vận may góp vào.” Hứa Tắc cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục tính toán lại sổ sách:“Ta đã xem số mệnh của Vương Phu Nam rồi, vận mệnh hắn gần đây không tệ đâu.”
“Cũng đúng, vô duyên vô cớ để hắn được chia số tiền lớn như thế, đúng thật là vận cứt chó mà.” Diệp Tử Trinh có chút tức giận, nói với Hứa Tắc:“Ngươi không thể làm giả sổ sách để lừa hắn hả? Trừ đi chút tiền, hai ta chia nhau.”
Hứa Tắc bỗng ngẩng đầu đứng dậy:“Sao đại soái lại đến đây?”
Diệp Tử Trinh nghe vậy sợ giật mình, hấp tấp vỗ mông nhảy dựng lên, quay đầu nhìn lại chả thấy con ma nào, không nhịn được mắng Hứa Tắc “Tên lừa gạt chết tiệt!”. Hứa Tắc nhân cơ hội ôm sổ sách nhảy cửa sổ trốn khỏi công phòng, bỏ mặc Diệp Tử Trinh đang kêu gào om sòm.
Đầu tháng giêng, kinh thành còn đang đắm chìm trong bầu không khí quốc tang, Thiên Anh lại bắt đầu quãng thời gian di chuyển giữa hai nơi. Luyện Hội chưa được thả ra, Luyện lão phu nhân lo lắng đến mức bệnh liệt giường, nhưng bà lại đặc biệt nhớ Anh Nương, Thiên Anh đành phải thường xuyên mang bé đi thăm lão phu nhân.
Bởi vì chạy qua chạy lại nhiều lần, khó tránh khỏi dẫn đến một ít thị phi.
Gần cuối tháng giêng, không biết kẻ nào tố cáo với Ngự sử đài, báo rằng Ngự sử Luyện Hội tư thông với thê tử của Nghi châu lục sự tham quân Hứa Tắc là Vương thị. Lời nói chắc như đinh đóng cột, kể mọi chuyện rõ ràng rành mạch từ đầu đến cuối, thậm chí còn nói bé gái Thiên Anh chính là con ruột của hai người họ.
Căn cứ theo luật thì kẻ thông gian bị phạt tù một năm rưỡi, người có chồng bị phạt hai năm tù① Nếu là thật thì không những Luyện Hội sẽ tiếp tục bị nhốt trong lao, mà Thiên Anh cũng không thoát.
- *–*–*–*–*–*–
Tác giả:
Hứa Tắc: Thiên Anh đừng sợ!
–*–*–*–*–*–*–
① Nguyên văn xuất phát từ Đường luật sơ nghị, nhưng tui sửa lại một chút.
Đường triều chắc là triều đại xử phạt tội tư thông rất nhẹ trong lịch sử. Triều đại khác có thể bắt trực tiếp rồi giết chết, hoặc là cung hình (thiến).
Tuy nhiên, Đường triều cũng không theo quy tắc nhất định. Ví dụ, công chúa Cao Dương gả cho danh tướng Phòng Huyền Linh, nhưng lại tư thông với danh tăng Biện Cơ. Sau khi tư tình bại lộ thì Biện Cơ bị chém eo.