Con Rể

Hình phạt


trước sau

Edit: MinnieKemi

Viên ngoại lang đang chạy trối chết, chỉ nghe được một tiếng “đứng lại”, còn chưa kịp bước thêm được nửa bước cơn đau sau ót từ đâu kéo tới, hắn liều chết đi thêm được hai bước, hai mắt đã tối sầm ngã xuống đất.

Máu từ dưới lớp tóc đen ồ ạt trào ra, chiếc khăn vấn đầu cũng rơi trên mặt đất. Khi lật ngửa người hắn, trong miệng vẫn còn cắn chặt mộc khế. Người của Diên Tư Khố cúi xuống cầm lấy mộc khế, hùng hổ mắng chửi: “Con m* nó cắn hỏng cả rồi! Làm hỏng mộc khế là trọng tội, là tự ngươi muốn chết!” Lại liếc mắt nhìn đám tiểu lại Độ Chi: “Hắn bất tỉnh rồi, mau đưa tới cho y quan xem thử.”

Mấy tiểu lại của Độ Chi ty sợ mất mật, vì họ đều biết cướp mộc khế là chuyện không nên xảy ra, đối phương lại hung ác thế kia, không ai dám đứng ra phân bua câu nào, vội nâng viên ngoại lang lên chạy thẳng tới bệnh sở.

Thái Phủ Tự thiếu khanh bị thói lưu manh của Diên Tư Khố dọa sợ, vô cùng ngoan ngoãn dẹp bỏ suy nghĩ “bỏ chạy”, đứng im một chỗ bất động. Hắn cẩn thận phân tích, chuyện này dù là Độ Chi thắng hay Diên Tư Khố thắng đều không quan trọng, quan trọng là hắn nghiêm túc chiếu theo trình tự nghiệm thu thuế, nếu Diên Tư Khố đã lấy mộc khế ra khớp không có vấn đề gì, văn phù cũng không có vấn đề thì không có lý do gì để hắn không xuất tiền cả?

Trình tự không có sai sót gì, dù Hứa Tắc trở về có muốn truy cứu cũng khoanh tay không làm gì được.

Trong lòng Thái Phủ Tự thiếu khanh đã có cân nhắc, lúc vừa hạ quyết tâm đào hố chôn Độ Chi thì nhác thấy Tả Thần Sách quân cũng đến nơi rồi, nhìn là biết đứng về phía Diên Tư Khố! Hắn thầm kêu may mắn, cũng may bản thân đã nghĩ thông suốt, nếu không mình chết như thế nào cũng không biết được. Vì vậy hắn lập tức đổi giọng, Diên Tư Khố nói gì nghe nấy, chiếu theo văn phù đem nợ của Độ Chi chuyển vào Diên Tư Khố.

Trời đã tối, thành tây kinh bị tầng mây đen kịt nặng nề bao phủ, trên phố chợ gió mạnh bắt đầu thổi. Bên trong hoàng thành chỉ còn lại một ít quan viên, những người khác đều rủ nhau đi uống rượu tránh gió lạnh.

Hứa Tắc chạy về thì thành Trường An đã đóng cửa, dựa vào đặc quyền thân phận mà nàng được vào hoàng thành, vừa về đến Thượng Thư tỉnh thì đã có nô bộc chạy ra bẩm: “Trịnh viên ngoại xảy ra chuyện rồi!”

“Chuyện gì?” Hứa Tắc vừa cởi áo choàng vừa hỏi.

Hôm nay Thái Phủ Tự đến giục rất dữ nên Lý lang trung đã bảo Trịnh viên ngoại đến Thái Phủ Tự nghiệm thu tiền thuế, không ngờ nửa đường nhảy ra người của Diên Tư Khố, chúng còn lấy cả văn phù mộc khế, dõng dạc nói là thị lang đây đưa cho, yêu cầu Thái Phủ Tự xuất tiền nợ của Độ Chi. Thái Phủ Tự thiếu khanh khớp xong mộc khế, Trịnh viên ngoại lúc này thấy không ổn bèn cướp lấy rồi bỏ chạy, vừa chạy thì bị chúng ném đá vỡ đầu! Trúng vào sau ót làm máu chảy không ngừng!” Tên nô bộc kể lại tình hình lúc đó sinh động như thật: “Bọn nô tài đưa Trịnh viên ngoại tới y quán thì y đã sắp không chịu nổi rồi, giờ vẫn còn đang bất tỉnh, đưa về nhà rồi không biết đã như thế nào…”

“Thái Phủ Tự xuất tiền rồi à?”

Tên nô bộc nói: “Lúc đó không chỉ có người của Diên Tư Khố, mà còn có người của Tả Thần Sách quân. Lý lang trung của Độ Chi đã về nhà, Trịnh viên ngoại thì bị đánh như vậy, chúng còn ghép y vào tội làm hỏng mộc khế, cho nên…” Hắn ta tỏ vẻ khổ sở, lại nói: “Ở Độ Chi không ai có thể ra mặt, Thái Phủ Tự thiếu khanh lại là một người nhìn sắc mặt để hành sự, vì vậy mà…”

Khốn kiếp! Hứa Tắc cầm áo choàng ngoài gằng giọng nói: “Bảo Lý lang trung qua đây!”

“Vâng!” Tên nô bộc chạy vội ra ngoài, Hứa Tắc quay đầu đi về hướng Chính Sự Đường.

Bấy giờ Diêm Thiết ty sứ vẫn luôn đứng nghe trộm phủi phủi lá khô rớt trên đầu vai, cong miệng cười. Kẻ kiêm nhiệm cả Hộ bộ, Độ Chi, Diêm Thiết ty sứ này làm hắn thực sự rất ấm ức, giờ phút này thấy Hứa Tắc như vậy đột nhiên cảm thấy được hả giận.

Bóng Hứa Tắc nhanh chóng biến mất ở Thuận Nghĩa môn, cây hòe cây thụ theo gió lay động trong đêm mang màu u ám tĩnh mịch, từ lễ bộ nam viện vài tên tiểu quan chạy ra rồi đi tới Thái Thường Tự trộm rượu, tiếng chó sủa cũng im ắng lại.

Tên lại tốt canh cửa Chính Sự Đường bị Hứa Tắc làm cho hết hồn, hắn đang coi lửa rang đậu thì nhìn thấy Hứa Tắc đẩy cửa ra tiến vào, còn chưa đợi thông báo đã phóng vào như một con bò mọng.

Lại tốt vội vàng vứt mấy hạt đậu đi ngăn cản nhưng hắn vẫn chậm một bước.

Hứa Tắc nhanh nhẹn cởi giày lao vào công phòng, nàng vốn định tìm Triệu tướng công, nhưng đi vào đã thấy Hạ Nguyên Trân ở đó.

Hạ Nguyên Trân dường như đã liệu trước nàng sẽ tới đây cáo trạng nhưng cũng không để ý bèn cười cười, cúi đầu thưởng thức mỹ vị từ nhà bếp của Chính Sự Đường. Triệu tướng công nhìn Hứa Tắc đang rất không thân thiện: “Có chuyện gì thế?”

Hứa Tắc cũng không sợ Hạ Nguyên Trân, nàng bẩm luôn: “Thưa Diên Tư Khố giả mạo văn phù và mộc khế của Độ Chi chiếm lấy tiền thuế.”

Hạ Nguyên Trân thu lại nụ cười, hắn nhìn Hứa Tắc, nháy mắt đã thay đổi trọng điểm câu chuyện: “Chiếm tiền thuế? Độ Chi ty nợ Diên Tư Khố, giờ chẳng qua là trả lại mà thôi.

Thiếu nợ trả tiền, đây là đạo lý hiển nhiên, Hứa thị lang lại bóp méo thành chuyện trộm cắp, thật là oan uổng cho Diên Tư Khố đấy!? Vậy còn người của ngươi đã làm ra chuyện gì? Cướp lấy mộc khế mưu đồ hủy hoại nó, đây là trọng tội!”

“Chuyện mộc khế…”

Hứa Tắc còn chưa dứt lời đã bị Hạ Nguyên Trân cắt ngang: “Hứa thị lang tuyệt đối chớ có tới nơi này cáo trạng, thế nào là nợ tiền thì không chiếm phần lý lẽ, ngươi hiểu không?”

Hắn tỏ ra đường đường chính chính nói: “Diên Tư Khố dùng tiền làm gì? Là chuẩn bị quân phí, giả như biên ải gặp nguy nan, đến lúc đó Độ Chi ngươi không xuất tiền, xin hỏi quan quân ngoài biên ải biết ăn gì mặc gì? Độ Chi, Diêm Thiết, Hộ bộ ai cũng không giao tiền, Diên Tư Khố biết làm sao? Ăn không khí à? Tuyệt đối không thể nhân nhượng kẻ nợ tiền được!”

Hắn nói xong thì nhìn Triệu tướng công một cái: “Tiệu tướng công cho rằng lý do này có đúng không?”

Trên mặt Triệu tướng công vẫn giữ nét bình thản, không chút nào gợn sóng, nhón một thức quả trên bàn ăn, ông ta ngẩng đầu nhìn Hứa Tắc: “Không còn sớm nữa, ngươi về trước đi, việc này…”

Ông ta còn chưa nói hết lời, Hứa Tắc đã hơi khom người, vái chào rồi bước ra khỏi công phòng.

Cái gọi là “không có kẻ địch mãi mãi” tới hôm nay nàng mới lần đầu tiên nhìn thấy.

Trong lòng Triệu tướng công nhất định cũng rất tức giận, nhưng khi người ta sống lâu hơn thì cũng không còn giống nàng nổi giận đùng đùng như vậy nữa, dù đã cố kìm chế nhiều lần nhưng nàng thực sự nuốt không trôi cục túc này.

Bây giờ, Diên tư Khố là Bị Biên Khố thật ư?! Có dám mang sổ sách ra tra thử xem không! Xem xem rốt cuộc ngươi mang tiền đi làm chuyện gì!

Tiền thuế bị cướp, Chính Sự Đường vẫn giữ hòa khí, thậm chí đối với việc nàng nói cũng không để ý, nhưng nháy máylỡ như không đủ tiền dùng thì lại muốn mắng nàng không có bản lĩnh!

Không biết đang tính toán cái gì đây, Hứa Tắc hít sâu, sau đó nàng khoác áo ngoài rời khỏi Chính Sự Đường.

Trở về Thượng Thư tỉnh, trời càng ngày càng lạnh, thành Trường An tựa như hầm băng bị khóa kín.

Lý lang trung của Độ Chi bị tên nô bộc gọi tới, lúc này đang đứng đợi bên ngoài, nhìn thấy Hứa Tắc đến, hắn vội tiến lên đón rồi thanh minh, cố gắng làm mình trong sạch.

Hứa Tắc dằn xuống cơn giận nghe hắn nói xong, nàng lại không phát cáu được. Vì hắn quá sạch sẽ, không thể bắt được nhược điểm của hắn để mà trừng trị, nhưng chí ít Hứa Tắc đã nhìn thấu tâm tư và lập trường của hắn, vậy
cứ đợi cơ hội đến đã.

Nàng đi ra ngoài, Lý lang trung cũng đi theo. Nàng chợt dừng lại nói: “Ở đây chờ ta, trước khi ta trở về không được đi đâu khác.”

Gió bắc lạnh như dao, Lý lang trung nhìn Hứa Tắc đi xa, một mình đứng giậm châm như giã gạo trong cái lạnh ở Thuận Nghĩa môn, lúc quay đầu nhìn lại thì thấy có một tên nô bộc đang nhìn hắn chằm chằm.

Hứa Tắc không trở lại thì Lý lang trung chỉ có thể đông thành đá ở đó.

Hứa Tắc dẫn theo một tên lại tốt ở Độ Chi ra cổng Hàm Quang huyện Trường An đi tới nhà Trịnh viên ngoại. Vừa tới cửa đã nghe thấy toàn tiếng gào khóc. Tên lại tốt bên cạnh Hứa Tắc nhất thời hoảng hốt: “Ngộ nhỡ Trịnh viên ngoại…”

Hứa Tắc biết người này có thể tin dùng, lại không ngờ hắn trung thành tới mức này. Nàng thở một hơi ngắn, một làn sương trắng lẫn vào trong màn đêm.

Nàng lại dẫn lại tốt đi vào trong, thì thấy một đứa bé chạy đến. Đứa bé đụng vào nàng, nước mắt nước mũi giàn giụa, nó càng khóc lớn hơn, dốc hết sức bình sinh đánh vào Hứa Tắc: “Các người bắt nạt gia ta, hu hu hu…Gia không nhận ra ta…Kẻ xấu trả gia cho ta!”

Lòng Hứa Tắc thít lại, đứng bất động tại chỗ.

Chợt có một tên nô bộc chạy ra đón, khi nhìn thấy phục sức trên người nàng đã lập tức sáng tỏ, vội chạy vào báo cho phu nhân nhà mình. Bên trong dường như thoáng cái đã yên tĩnh, Hứa Tắc chờ bên ngoài một lúc, đứa trẻ khóc cũng mệt, giờ nắm chặt lấy áo choàng của Hứa Tắc gục đầu khóc thút thít.

Viên ngoại phu nhân bước ra, nhìn thấy Hứa Tắc thì thi lễ: “Không biết quan nhân đến nơi này là có chuyện gì?”

Nàng ta bình tĩnh không vội vã, nhìn thoáng thì tưởng không có chuyện gì nhưng viền mắt rõ ràng hơi đỏ lên.

Lại tốt ở bên cạnh nói: “Thị lang nghe Trịnh viên ngoại bị thương, nên đến thăm ngài ấy.” Lại thấp thỏm hỏi: “Viên ngoại đã tỉnh chưa?”

Trịnh phu nhân bình tĩnh nói: “Đã tỉnh.” Dứt lời nàng kéo đứa bé về phía mình, xoay người dẫn đám người Hứa Tắc tới sương phòng. Họ vừa bước vào cửa thì nghe thấy bên trong vọng ra mấy tiếng “Không cho! Không cho lấy!”

Đứa bé lại òa lên khóc, Trịnh phu nhân bụm miệng của nó lại. Lại tốt nhận ra đây là giọng của Trịnh viên ngoại, than thầm không hay rồi, lúc này Hứa Tắc đã đi đến nơi.

Trịnh viên ngoại ngồi trên giường, đầu quấn vải bông, trong lòng ôm một cái muỗng gỗ.

Tên nô bộc đút cháo cho hắn muốn lấy lại cái muỗng nhưng hắn sống chết không chịu.

Hứa Tắc đi tới bên giường, Trịnh viên ngoại không nhận ra là nàng, kêu ối lên: “Ngươi là ai! Ngươi tới đây lấy tiền thuế hả? Không cho, ai cũng không cho lấy!”

Chớp mắt không ai nói chuyện, quanh quẩn chỉ có tiếng đứa bé vẫn đang cúi đầu thút thít.

Trịnh phu nhân nhắm chặt hai mắt, thực ra trước khi Hứa Tắc tới, nha môn cũng đã cho người đến đây, họ nói Trịnh viên ngoại tự ý hủy mộc khế, đây là trọng tội đã đủ để giáng chức bắt giam nhưng bây giờ hắn như thế này nên cũng không truy cứu nữa, hi vọng cả nhà hắn tự sắp xếp cho tốt đừng gây cản trở.

Trịnh phu nhân khóc cũng đã khóc, oán cũng đã oán, đến lúc này vẫn còn giữ lại một phần kiềm chế và lý trí của một bậc phu nhân để đối mặt với khó khăn sắp tới.

Nàng nói: “Phu quân kém cỏi, không làm hết chức trách dẫn đến tổn hại to lớn cho Độ Chi, tội này khó bù đắp. Nhưng thiếp vẫn mặt dày…hi vọng thị lang đừng khiển trách phu quân sai lầm mà chàng đã phạm phải.”

Hứa Tắc nghe nàng nói những lời này xong cảm thấy xấu hổ vô cùng, há miệng rồi nhưng cuối cùng lại không nói gì cả. Nàng bình tâm lại nhìn Trịnh viên ngoại, nghĩ tới hành động phạm tội của hắn, chợt cảm thấy không khí lạnh tới nỗi khiến người ta cảm thấy buồn bực không yên, chỉ một hơi thở cũng không sao hô hấp nổi.

Nàng nói với Trịnh phu nhân: “Trịnh viên ngoại chỉ làm hỏng mộc khế giả, anh ta không có tội, xin phu nhân đừng vì vậy mà hổ thẹn.” Nàng nói rồi nhìn đứa bé đang không ngừng thút thít ở đằng kia, muốn nói thêm gì đó nhưng lại mở miệng được, chỉ khẽ cúi người với hai mẹ con họ: “Hứa mỗ cáo từ.”

Lại tốt theo gót Hứa Tắc ra cửa, nghe thấy nàng nói: “Tiền trợ cấp theo lệ thường phát cho họ, sau này chi một nửa từ tiền bổng lộc của ta cho Trịnh viên ngoại, ta về trước.”

Lại tốt dạ một tiếng, nhìn bóng dáng Hứa Tắc trơ trọi từ từ biến mất sau khúc quanh u ám.

Thành Trường An bắt đầu đổ tuyết, lại tốt vươn tay ra, bông tuyết xoay tròn rồi nhẹ nhàng rơi trên bàn tay hắn.

- *-*-*-*-

Gió lớn tuyết rơi dày, trong Bình Khang phường vẫn là cảnh náo nhiệt không thiết ngày tháng. Dương trung úy vừa về kinh, bị một đám thuộc hạ kéo ra ngoài uống rượu, uống đến ngà ngà thì bắt đầu tìm gái mua vui, ông ta bèn đứng dậy định ra ngoài cho thoáng gió.

Từ sau cửa bước ra, gió bắc quyện cùng tuyết quét qua người, trên mặt đất đã đọng một lớp tuyết mỏng, cây hòe cây liễu hai bên đường cũng trắng xóa, dưới mương không còn nghe được tiếng nước chảy. Dương trung úy hít sâu một hơi đi lên phía trước, đầu quay cuồng, bỗng cảm giác có chút lãng đãng chẳng còn phân biệt nỗi năm nào tháng nào.

Khi ông ta vừa đến Trường An, có lẽ là ba mươi năm trước, gầy như mầm đậu vậy.

Thành Trường An lúc đó, thú vị hơn bây giờ nhiều.

Ông ta vừa đi vừa suy nghĩ lung tung, trong đầu lộn xộn hết cả, từng mảnh hồi ức giao nhau, chẳng hiểu tại sao.

Tuyết phất vào mặt, trên mặt lành lạnh làm người ta từ từ tỉnh táo, thấy phía trước có người hùng hổ đuổi tới, Dương trung úy theo bản năng rút nhuyễn đao bên hông ra.

Lỗ tai khẽ động đậy, khi quay đầu lại, thì nhìn thấy một mảng tối tăm phía tây Bình Khang phường, bóng người mang đao lao tới như tuyết.

Tiếng tỳ bà tinh tinh tang tang trên lầu, một khúc biên cương xa xôi vừa được tấu lên.

- *-*-*-*-

Hứa Tắc trở về Vụ Bản phường.

Vì không mặc áo tơi, khăn vấn đầu của nàng toàn một màu trắng, áo choàng cũng nhuộm trắng. Con lừa kêu lên một tiếng, dường như cũng cảm thấy trời đang rất là lạnh.

Hứa Tắc tuột khỏi con lừa, vết thương cũ trên đùi đang đau muốn chết, nàng đẩy cánh cửa làm gió tuyết như lốc cuốn vào, bên ánh đèn sáng dưới hành lang, có một người đang đứng đó.

——*——*——*——*——*——*——

Tác giả: Phu Nam chính thức lên sóng

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện