Con Rể

Cảng Thất Lý


trước sau

Edit: MinnieKemi

Đến Quảng Lăng thì đã sang hè, dọc đường từ bánh ú đến dương mai, củ năng bày bán khắp phố. Giang Tả là một trấn lớn, phương ngữ tiếng Ngô lọt vào lỗ tai hết sức êm ái, nhưng nghe được nhiều hơn vẫn là tiếng Quan thoại Giang Hoài, lúc ấy lại có cảm giác quen thuộc thân thiết.

Đối với Hứa Tắc, Dương châu chính là đang mang dáng vẻ như trong suy nghĩ của nàng. Thành thị này giàu có và có nhiều thú vui gấp mấy lần Trường An, lữ khách và thương lái lui tới nối nhau không dứt, trên bến cảng ngàn tàu thuyền đua nhau ra vào, người đến người đi, người Hồi, người Tây Vực, người Ba Tư đâu đâu cũng thấy. Thương nhân kiếm lợi hưởng lạc, Dương châu lầu son gác vàng nên được xưng là thiên quốc. Hứa Tắc trên đường đến đây cuối cùng cũng bắt được dư vị một thời phồn thịnh của đế quốc, nhưng xét cho cùng cũng vẫn là một quốc gia suy bại.

Nàng đi kín đáo không muốn làm kinh động đến trưởng quan địa phương, quan viên lớn nhỏ của phủ Dương châu lại càng không biết Diêm Thiết Độ Chi sứ đã vào thành. Ngược lại Diệp Tử Trinh sáng sớm đã nhận được tin báo, hắn ôm con thỏ thẹn thùng đứng chờ Hứa Tắc ở cảng Dương châu.

Nô tỳ vừa xuống thuyền liền hỏi ngay “Lang quân hình dáng như thế nào? Cao thấp mập ốm, thường mặc xiêm áo ra sao?”, người trên bến tàu quá nhiều, nàng ta muốn nhanh chóng giúp nương tử nhà mình tìm được lang quân.

“Người ấy cao gầy, thích mặc màu trắng, thích thỏ, lúc cười trông rất đáng đánh đòn.”

Hứa Tắc vừa miêu tả vừa đi về hướng tây nam, nàng đã nhìn thấy Diệp Tử Trinh, hắn vẫn sáng ngời rực rỡ làm người ta hâm mộ.

Giờ đang là giữa hè, Diệp Tử Trinh quả thật mặc một chiếc áo dài màu trắng, phiêu dật giống như tiên tử, hòa làm một thể cùng con thỏ trắng trong ngực hắn. Người hầu đột nhiên hiểu ra thốt lên: “Ơ, thì ra lang quân là hằng nga hạ phàm…”

Tráng hán đi phía sau nghe vậy suýt chút bật cười ‘xùy” nhưng cuối cùng vẫn nén lại. Tuy anh ta cũng cảm thấy Diệp Tử Trinh tuấn tú hơn người, nhưng lang quân này trông quá yếu ớt, không có gì thú vị.

Hứa Tắc đi đến trước mặt Diệp Tử Trinh nhưng không vội tháo nón xuống. Diệp Tử Trinh quan sát nàng một lượt, thực sự nhìn đến ngây ngẩn. Xiêm áo Hứa Tắc mặc dù rộng rãi nhưng phần bụng vẫn thấy lấp ló. Vóc dáng hôm nay tự nhiên rất khác kiểu trước sau như một thường ngày của nàng. Thêm phần Diệp Tử Trinh chừng bao giờ nhìn thấy Hứa Tắc mặc quần áo nữ giới nên sinh ra cảm giác hết sức tò mò, hứng thú.

Lúc hắn còn đang thất thần, nô tỳ phía sau đã lên tiếng: “Lang quân ngớ ra đó làm chi? Phu nhân từ Tây kinh ngàn dặm đến nơi này, đi đường thì vất vả, ngồi thuyền rồi lại đổi xe, người đã nôn ói rất nhiều lần.”

Diệp Tử Trinh vội vàng dìu Hứa Tắc lên xe ngựa, còn đặc biệt kê cho nàng một tấm nệm: “Đường đi xóc nảy nàng ổn không?”

“Không đáng ngại.” Lúc này Hứa Tắc mới cởi nón, nàng lại hỏi: “Lúc tới có ai theo dõi không?”

“Không có, yên tâm đi muốn sắp xếp tai mắt cạnh ta không phải chuyện dễ.” Diệp Tử Trinh hết sức tự tin, “Nàng nghĩ trong triều có người rỗi việc đi theo dõi sao?”

“Dọc đường bọn họ không thể tìm ra tung tích của ta, nhưng biết ta nhất định sẽ hẹn gặp chàng, không chừng đã cho người theo dõi.” Hứa Tắc vuốt phẳng nếp nhăn trên y phục, “Mọi chuyện nên cẩn thận thì tốt hơn.”

Mặc trang phục nữ nhân ra ngoài, nàng cũng thật thông minh, lũ hoạn quan có chết cũng không đoán ra…” Hắn lại nói “Huống hồ thường ngày luôn có mỹ nữ đến nhà ta làm khách, cho nên dù hôm nay ta tới đón nàng cũng không phải chuyện kỳ lạ, dẫu sao nàng cũng…” Hắn lại đánh giá mức độ xinh đẹp của Hứa Tắc “Cũng có thể xem là một mỹ nữ.”

Hứa Tắc tự biết mình không cách nào so cùng hai chữ xinh đẹp, vì vậy để mặc cho hắn bình luận, cũng không quan trọng lắm. Nàng nói: “Giờ vẫn còn sớm, chúng ta đi một chuyến đến Xương Môn trước.”

“Gấp gáp thế? “ Diệp Tử Trinh vốn đã chuẩn bị một bữa tiệc đón gió tẩy trần cho nàng, lần này xem ra là phải hủy bỏ rồi, không khỏi rên rỉ: “Nàng thật đúng là một kẻ khô khan.”

“Chàng bớt giận đi, chốc lát ta mời chàng uống gì đó.”, “Được, món đắt mua không?”,

“Mua.”

Vì vậy xe ngựa quay đầu đi tới Xương Môn của La thành. Xương Môn là cổng thành của thành tây, mặt hướng về nam, phía tây là cảng Thất Lý.

Đến Thất Lý cảng, Hứa Tắc không vội xuống xe, lấy tiền đưa cho người hầu: “Trời nóng quá, đi tìm chút nước mát cho ta đi, mua hai chén về đây.” Diệp Tử Trinh vội nói thêm vào: “Mua loại đắt tiền ấy!”

Người hầu vui vẻ cùng tráng hán kia đi mua nước mát, Hứa Tắc ngồi trong xe mở bản đồ thành Dương Châu ra.

“Chuẩn bị đầy đủ thật đấy, cô lấy cái này ở đâu?”, “Đô Thủy giám.”, “Không phải chỉ khơi thông hệ thống sông ngòi trong nội thành thôi sao? Còn tới đây làm gì?”, “Lượng nước trong thành có hạn, thông nhưng không thuận, đây chỉ là cách trị ngọn không trị gốc hơn nữa còn rất mất công, cho nên chúng ta thà bỏ đoạn đường sông cũ trong thành này đi, từ cảng Thất Lý –” Hứa Tắc di đầu ngón tay “Mở rộng về phía đông, lấy Đạo Thiền Trí tự cầu cũ trong thành, sau này vận chuyển lương thực đường thủy sẽ dọc theo ngoài thành Xương Môn, trong thành có tắc cũng không ảnh hưởng.”

Trên bản vẽ chỉ là một đoạn ngắn nhưng thực tế đây là một công trình khổng lồ. Diệp Tử Trinh vén mành trúc nhìn thoáng ra bên ngoài, tầm mắt xuôi về cảng Thất Lý nơi mà Hứa Tắc chọn trúng, nó có thật sự thay thế được hệ thống sông ngòi trong thành không?

“Cần phải dài bao nhiêu?”, “Đô Thủy giám tính là mười chín dặm, chắc sẽ không chênh lệch quá nhiều với thực tế.”, “Chất lượng đất thì sao?”, “So với trong thành thì tốt hơn, trong thành đều là đất cát tơi.”

Đang nói chuyện thì người hầu đã mang nước mát về, tiền dư cũng đưa lại: “Đắt nhất cũng chỉ một văn tiền.”

Diệp Tử Trinh nói: “Ta chưa từng uống thứ gì rẻ như vậy! Chắc chắn là không ngon!”

“Vậy lần sau lại mời chàng món đắt tiền, lần này ta không khách sáo nhé…hai chén này đều đưa cho ta đi.”

Vừa dứt lời, Diệp Tử Trinh đã nhanh nhảu giành lấy một chén. Hứa Tắc cười, nàng đủng đỉnh cúi cầu uống chén nước mát, gió mang theo hơi ẩm lùa qua khung cửa sổ làm người ta cảm thấy khoan khoái.

Cả hai dạo một vòng bên ngoài Xương Môn, mỗi người đều âm thầm tính toán trong lòng, khi quay về phủ đệ ở thành đông thì trời đã sập tối.

Diệp Tử Trinh khoe khoang mâm cổ thức ăn mình đã chuẩn bị: “Nghe nói sau khi mang thai khẩu vị sẽ thay đổi, ta đã chuẩn bị thêm nhiều món một chút.”

Hứa Tắc cảm ơn rồi ngồi xuống chiếc bàn ăn dài, lúc ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy đình viện Giang Nam trong sắc chiều hoàng hôn, lòng cực kì thư thái. Có tiếng muỗi vo ve xung quanh, Diệp Tử Trinh ồn ào chân trần đứng dậy chạy
đi đốt hương đuổi muỗi: “Nghe mùi có buồn nôn không? Nếu không ta thì đốt nhé?”

“Đốt đi.” Hứa Tắc bắt đầu nhấc đũa, vì nàng đói bụng đã lâu nên ăn thấy rất ngon miệng.

Diệp Tử Trinh vẫn luôn nghĩ rằng phụ nữ mang thai lúc nào cũng ói và ói, cách ăn của Hứa Tắc lại khiến hắn phải trợn to mắt mà nhìn. Hắn thốt lên: “Sức ăn của cô sao lại thay đổi nhiều như vậy? Cô là heo sao!?”

Hứa Tắc nuốt hết cơm xong ngẩng đầu nói: “Ta ăn quen cơm gạo rẻ rồi, thấy thứ tốt là sẽ ăn nhiều, quả nhiên là tiền nào của đó…”

“Ý của ta có phải vậy đâu?”

“Ta ăn mãi không mập, đột nhiên bụng to lên như vậy rất mới lạ, nên nhân lúc này phải ăn nhiều một chút, có thành heo cũng không nghiêm trọng.”

“…Tấm lòng đúng là ‘rộng lượng’ thật đấy.” Diệp Tử Trinh tấm tắc, “Lần này không đến Chiết Đông thử sao? Thập thất lang vẫn chưa biết cô mang thai à?”

“Chưa.” Hứa Tắc mím môi nói, “Chiết Đông đang hỗn loạn, chuyện cố tình đi tìm chàng như vậy chẳng tốt cho ai cả.”

“Cũng phải.” Chuyện vừa gây nguy hiểm vừa tăng gánh nặng kiểu này không phải là tác phong của nàng, cứ để cho Vương Phu Nam đánh xong thắng trận trở về rồi hẵng nói, có điều: “Nói thật thì trận chiến ở Chiết Đông kéo dài quá lâu rồi.”

“Xảy ra một vài bất ngờ, có điều sẽ nhanh thôi, dẫu sao cũng không đến nỗi cuối năm vẫn chưa xong.” Hứa Tắc bình tĩnh chậm rãi đáp nhưng tay lại từ từ nắm chặt lại. Lúc Thần Sách quân xuất phát nàng đã có dự cảm không tốt, theo tình hình trước mắt dự cảm đó thực sự chính xác đến đáng sợ.

Nàng chẳng qua chỉ rong ruổi trên đường hơn một tháng đã cảm thấy vất vả, còn trận chiến này kéo dài đã mấy tháng gian lao không thể tưởng tượng nổi. Huống hồ dưới có tướng sĩ, trên có Tào Á Chi, Thập thất lang chắc chắn chẳng dễ chịu gì.

Nàng nhớ Thập thất lang, cũng hay hoài niệm về cha nàng, người cũng đã từng ở vào vị trí gian lao như vậy.

Trái tim lại bắt đầu nếm vị chua chát, kết hợp với mùi vị ẩm ướt lại oi bức trong tối Giang Nam, khiến con người ta trở nên ủ rũ.

Đêm bắt đầu mưa, ngoài đình tiếng xào xạc vẫn chưa ngừng, đến sáng vầng dương chói lòa lại mọc lên. Mùa hè Giang Nam chính là kì lạ như vậy, mưa tới nhanh, đi cũng nhanh, không giống đông xuân, kéo dài lê thê.

Hứa Tắc không ra khỏi cửa nhưng mới sáng sớm Dương châu phủ đã có người của Đô Thủy giám tới xin gặp.

Đi cùng Thiếu thừa Đô Thủy giám quan chuyên trách kĩ thuật còn có một tiểu lại của Diêm Thiết ty. Tiểu lại mang đến công văn triều đình phê chuẩn nạo vét cảng Thất Lý, sau khi trình cho Thứ sử Dương châu phủ duyệt qua, Thứ sử hỏi: “Hứa thị lang đâu?”

“Không biết ạ.” Tiểu lại ăn ngay nói thật, “Thị lang vì chuyện phá chùa mà bị quấy nhiễu, bị dọa đến sợ cho nên để tránh phiền phức chuyến này tới Giang Hoài cũng chưa dám để lộ hành tung.”

Đô Thủy giám Thiếu thừa lên tiếng: “Ta nghe nói Hứa thị lang đến Giang Hoài giải khuây, không ra mặt cũng không phải chuyện kì lạ. Chẳng qua đây là việc công, ngài ấy thật không quan tâm ư? Độ chi không cấp tiền thì lấy cái gì tiến hành?”

“Chi phí là tư phí, Thị lang nói cứ tìm phú thương họ Diệp ở Dương châu là được.”

“Là Diệp Tử Trinh ư?” Thứ sử rất có ấn tượng về việc đóng thuế của đại hộ này.

“Đúng vậy đúng vậy.”

“Thì ra là thế.” Giải quyết được chuyện tiền nong Đô Thủy giám Thiếu thừa cũng thở phào, lại hỏi: “Có điều Thị lang thực sự không tính ra mặt sao? Nếu đã ở Giang Hoài thì gặp mặt trao đổi một lần cũng tốt mà.”

“Thị lang nói nếu như có vấn đề gì thì mời tìm Diệp ngũ lang thương lượng là được rồi.”

Tiểu lại tiếp tục làm một người truyền lời, “Thị lang còn nói, dù ngài ấy không ra mặt nhưng vẫn sẽ luôn chú ý đến tiến độ công việc, cho nên mời mọi người hãy dốc toàn lực thực hiện.”

Đến đây, toàn bộ những lời muốn truyền đạt đều đã nói xong, tiểu lại chợt thở phào nhẹ nhõm. Nói thật hắn ta cũng không biết tại sao Thị lang trước khi rời kinh lại giao phó cho hắn những chuyện này, giống như là một đi không trở lại, giống như là trăn trối vậy!

Vẻ mặt của Đô Thủy giám Thiếu thừa nhất thời hiện lên sự khinh thường, thầm nhủ: “Tên Hứa Tắc này đúng là đồ nhát gan, chỉ mới bị dọa một chút mà ra ngoài cũng phải che che giấu giấu, thật làm người khác coi thường!”

Thứ sử nghe thấy vậy cũng lau mồ hôi trên trán, dè dặt phát biểu ý kiến: “Tính tình Thị lang thật là có chút kỳ lạ khác thường nhỉ…”

Tiểu lại gật đầu: “Thị lang làm việc trước nay đều không theo lẽ thường, xin mọi người hiểu cho.”

“Vậy mời Diệp ngũ lang tới đây!” Đô Thủy giám Thiếu thừa bảo.

Thứ sử lại lên tiếng: “Diệp Tử Trinh kiêu ngạo có thừa, sợ là không mời nổi…”

“Chỉ là một thương nhân…” Đô Thủy giám Thiếu thừa nghe thấy không phục, Thứ sử tỏ ra ôn hòa lại nói: “Dẫu sao người ta cũng gánh một khoảng phí công sự lớn như vậy, hay là ta và ngài đến phủ một chuyến xin gặp thôi.”

Sau khi tranh luận một hồi, rốt cục Đô Thủy giám Thiếu thừa cũng chịu cùng Thứ sử đi đến Diệp phủ.

Hứa Tắc vừa mới ăn điểm tâm, đang cúi đầu xem sổ sách, bản vẽ và các loại giấy tờ công sự thủy lợi, lúc này Diệp Tử Trinh xông vào nội đường khẽ kêu lên: “Trời ơi, Gia Gia, cô mau tìm chỗ trốn đi! Đám lão đầu Dương châu phủ lại kéo tới nhà ta kìa! Ta phải cản đám người bát nháo này!”

Lúc hắn nói những lời này thì đám người đó đã đi tới hành lang.

Hứa Tắc vội vàng đứng dậy, nhưng đột ngột chau mày, tay dời xuống bụng.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện