Edit: MinnieKemi“Ngươi, ngươi –” Tào Á Chi thốt ra âm thanh khàn khàn, vì cổ họng hắn bị khóa chết, hít thở vô cùng khó khăn. Hắn muốn thụt cùi chỏ ra tấn công người phía sau nhưng người ta đã đi trước một bước khóa hai tay hắn lại. Người ấy rất khỏe, lại mang căm phẫn nhiều ngày dồn nén, lúc này đây thực sự muốn nghiền nát xương hắn.
Tào Á Chi khẽ rên rỉ, sắc mặt hắn trở nên vô cùng khổ sở và đau đớn. Đối phương đã bẻ quặp tay hắn, đá chân khiến hắn quỳ xụp xuống đất, đạp lên bắp chân hắn, ra tay rất độc ác, xương cốt máu thịt hắn giờ tựa như bị xay thành một đống bầy nhầy.
“Ngươi hợp mưu cùng Mã Thừa Nguyên cài bẫy Dương Trung úy, đó là bất trung; bưng bít thông tin, cầm chân tướng sĩ không cứu viện hại chết bao nhiêu mạng người, đó là bất nghĩa; nhiều lần mở đường cho phản tặc, đó là cấu kết với địch – có giết ngươi trăm ngàn lần cũng chưa thể hả giận.”
Vương Phu Nam! Con mắt Tào Á Chi càng trừng lớn hơn, mặt từ đỏ chuyển sang xanh, đã sắp ngặt thở tới chết, hắn lại cố dùng một hơi thở cuối cùng cất giọng biện bạch: “Lầm…là hiểu lầm…”
Một thanh đao lập tức xiên vào xương đòn của hắn, sau âm thanh ngắn ngủi vang lên khi máu thịt và kim loại lạnh lẽo chạm vào nhau, miệng Tào Á Chi trào ra bọt máu, toàn thân run lẩy bẩy: “Cứu, cứu…”
“Ta sẽ không để ngươi chết dễ dàng như vậy.” Vương Phu Nam chợt buông tay, rồi túm phía sau cổ áo hắn lại, đồng thời xách cái đầu của Bùi Tùng, lôi theo Tào Á Chi lúc này không còn sức phản kháng đi ra ngoài.
Các thân binh ai ai cũng uống quá chén, say bí tỉ, người nào người nấy tự trở về lều của mình. Trong con ngươi của Tào Á Chi là một cảnh thê lương đáng sợ, tầm mắt hắn di chuyển nhưng không có một ai bên ngoài, ngay cả thủ vệ lúc này cũng đã rời vị trí.
Vương Phu Nam lôi hắn đi cách doanh trại khoảng ba dặm, đến khi nhìn thấy nước sông cuồn cuộn trong đêm mới dừng lại, tiếng nước tựa như nức nở, tiếng gió tựa như khóc lóc kể than, trên đầu không trăng không sao, chỉ có một ngọn đuốc soi sáng con đường phía trước.
Đáy mắt Tào Á Chi hoảng loạn, toàn thân đau đớn không nói nên lời. Vương Phu Nam đứng trước mặt, góc áo bào dính máu theo gió phần phật quét lên mặt hắn, dường như còn mang chút mùi máu tanh.
Hắn muốn giơ tay chạm vào thanh chủy thủ trên bả vai nhưng cánh tay đã bị trật khớp không cách nào với tới, vì vậy cất giọng khào khào mắng nhiếc: “Ngươi lẫn trốn như vậy cũng bằng như tạo phản theo địch! Còn gì gọi là hảo hán! Chẳng qua cũng chỉ là tên tham sống sợ chết, trộm gà bắt chó!”
Tức thì Vương Phu Nam tung ra một cước, chân trước đạp lên bụng hắn, chớp mắt đã rút con dao găm giắt bên vai trái đâm vào bả vai còn lại: “Đối phó với ngươi, dù dùng những cách làm bẩn thỉu nữa ta vẫn cảm thấy không đủ!” Giọng chàng lạnh lẽo như mũi băng sắc nhọn trong ngày đông giá rét, “Đao này là để an ủi cho cái chết oan uổn của Dương Trung úy.” Phập, mũi dao đâm vào xương bả vai: “Đao này là an ủi tướng sĩ Thần Sách quân chết ở Ninh Hải.” Lại là tiếng phập phập, mũi dao đâm vào mạn sườn bên phải: “Đao này là an ủi tướng sĩ Thần Sách quân chết ở suối Tam Khê huyện Diệm.” … “Đao này là an ủi cho cái chết thảm của quân tiên phong Thần Sách quân.”
Từng nhát từng nhát căm hờn đâm xuống, nhưng lại tránh những chỗ nguy hiểm. Tào Á Chi đau đớn không nói nên lời, trong tầm mắt mơ hồ của hắn giờ chỉ còn sót lại thần sắc lạnh lùng, hai mắt đỏ ngầu của Vương Phu Nam, lại không khỏi bật cười, ý định muốn làm kẻ đang trong cơn phẫn nộ như Vương Phu Nam sụp đổ: “Thuộc hạ của ngươi, thuộc hạ đều chết hết…tại sao ngươi không biết xấu hổ mà sống, sống…”
“Kẻ phải chết theo họ chính là ngươi!” Vương Phu Nam rút thanh đoản kiếm đâm vào hông hắn, “Chính ngươi đã khiến họ phải chết oan uổng và uất ức như vậy.” Trong giọng nói của chàng có quá nhiều tức giận và đau thương dồn nén. Chớp mắt chàng lại xách Tào Á Chi từ dưới đất lên, rồi ép hắn quỳ xuống: “Thứ chảy dưới con sông này chính là máu của ba quân tướng sĩ Thần Sách quân, chính là những tướng sĩ Thần Sách đã chết dưới binh phù của ngươi, là những tướng sĩ đã chết oan trong cuộc chiến bình loạn Chiết Đông, ngươi hãy quỳ ở đây đến khi cạn máu mà chết, trời chưa sáng, chó hoang sẽ xé xác cơ thể ngươi không còn một mảnh! Ngươi vội vàng muốn chiếm cho mình áo gấm lầu son, nhưng vĩnh viễn lại không thể đụng tới chúng, bởi vì ngươi…sẽ xuống địa ngục vô gián.”
Tào Á Chi phủ phục tại chỗ, máu sùi ra khỏi miệng, lồng ngực đau như muốn vỡ tung, hắn muốn cử động nhưng không cách nào nhúc nhích. Giọng nói của Vương Phu Nam giống như từ Địa ngục A tì truyền tới, tiếng gió, tiếng nước chảy cùng đập vào tai hắn khiến người ta sinh ra ảo giác.
Hơi thở của Tào Á Chi càng ngày càng yếu ớt, Vương Phu Nam lại đè lên vai hắn khiến vết thương nứt ra. Lòng bàn tay lần nữa cảm nhận dòng máu ấm áp, gió thu dữ dội lùa vào lồng ngực. Không ngoài dự đoán, toàn thân đông lại cứng ngắc, lạnh như băng, lúc hít thở cũng đau muốn chết, mặc dù đau…nhưng lòng vẫn vô cùng căm phẫn.
Sáng sớm ngày hôm sau, bên trong doanh trại của Thần Sách quân phút chốc nổ tung, bởi vì trong lều của Hộ quân Trung úy Tào Á Chi chỉ còn lại vết máu loang lỗ, người thì không thấy bóng dáng đâu. Thân tín hoảng sợ đi hỏi trước tiên, hắn dẫn một đám người lục soát một vòng xung quanh, cuối cùng phát hiện tại bờ sông cách đó ba dặm đường, quần áo của Tào Á Chi bị mãnh thú xé nát cùng với…vài mảnh xương thừa và thịt vụn.
Trước tiên là kinh ngạc, sau đó là tởm lợm, không nhịn được một trận nôn mửa. Sau khi ói xong hắn mới ra lệnh cho thuộc hạ nhặt những thứ còn sót lại mang về. Thuộc hạ hỏi: “Ngũ tạng cũng phải nhặt sao ạ?”
“Nhặt về làm gì? Đem xào thức ăn hả?” Thân tín bịt mũi, “Xương gì đó cũng không cần đâu, nhặt mấy mảnh quần áo mang về là được.”
Từ sau lần đánh nhau với dư bộ của Bùi Tùng, hắn đã bắt đầu nảy sinh bất mãn với Tào Á Chi, vì hắn đã hiểu rõ tác phong của con người này, Tào Á Chi để cho quân tiên phong của Thần Sách quân đi vào chỗ chết thì đến một ngày nào đó, gã cũng sẽ buộc bọn hắn, những kẻ gọi là ‘thân tín’đi chết. Một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, chính là ý này.
Tin Tào Á Chi bị sát hại lan truyền khắp trong quân, họ đều truyền tai nhau Tào Á Chi bị người của Bùi tặc giết hại trả thù, cuối cùng thảy cho dã thú trong rừng ăn thịt, cách nói này đều được mọi người nhất trí. Ngoài việc đó ra, trên dưới trong quân doanh đều cảm thấy rất phấn khích, cho rằng hắn “chết là đáng đời”, chứ không phải tỏ ra đau buồn khi chủ tướng bị hại.
Quan sát sứ Chiết Đông không dám hé răng, chỉ vội vàng chuẩn bị đầy đủ lương thực bổ sung cho Thần Sách quân tiễn họ hồi kinh.
Ngay lúc Thần Sách quân sắp rời khỏi Chiết Đông thì Vương Phu Nam xách theo đầu của Bùi Tùng trở về.
Rất nhiều tướng sĩ vẫn còn nhớ như in. Sắc trời u ám, gió bắc thổi liệt cây cối, trên người Vương Phu Nam chỉ có lớp áo mỏng dính máu đã sờn, sắc mặt dù tiều tụy nhưng
nhuệ khí không giảm. Lúc chàng ném cái đầu đã bốc mùi hôi thối của Bùi tặc trước doanh trướng, tiếng hoan hô, tiếng vỗ tai mừng rõ như điên của mọi người vang lên, vì đại tướng đã trở về, vì Bùi Tặc đã bị tiêu diệt hoàn toàn.
Thần Sách quân vực dậy sĩ khí lên đường hồi kinh, không khí trầm lắng trước đó bị quét sạch.
Tháng mười hai đến Đồng Quan, Trường An trong tầm mắt, không còn núi non che khuất.
Trận chiến Chiết Đông dù cuối cùng đã bình được phản loạn, không nói đến tổn thất nặng nề, thì suy cho cùng cũng không phải thắng lợi chân chính, tính mạng của Trung úy Hộ quân mất trong tay kẻ thù, càng là một sai lầm lớn. Sau khi hồi triều sẽ không có trọng thưởng nghênh đón, mà e rằng là truy cứu trách nhiệm, là cái bẫy và âm mưu mà bọn hoạn quan chơi mãi không ngán.
Nhưng các tướng sĩ đều đã chuẩn bị kĩ càng.
Lần tạm dừng cuối cùng trước khi hồi kinh, mọi người nhận một chén rượu, quay mặt về hướng Chiết Đông, quỳ một gối tay nâng chén, dùng rượu này tưới xuống đất tế những anh hùng đã chiến đấu đến giây cuối cùng, nửa chén còn lại ngửa đầu uống cạn, con đường sau này còn phải đồng hành.
——*——*——*——*——
Thành Dương Châu phồn hoa, nhưng rồi đến một lúc những ngày này sẽ trở thành một giấc mộng cũ.
Chiến sự Chiết Đông giống như chưa hề xảy ra, sênh ca mua hát không bao giờ dứt, nơi đây là tài mạch của đế quốc, ánh đèn mãi mãi không bao giờ tắt.
Mùa đông giá rét kéo đến, công trình cảng Thất Lý cũng đã tới hồi cuối. Trong cảnh hoàng hôn, mười chín dặm kênh đào mới của cảng Thất Lý nối liền với các kênh đào cũ, thuyền cao nước đầy, cuối cùng tàu thuyền cũng lưu thông thông suốt.
Từ nay về sau, các kênh vận chuyển chủ yếu trong nội thành có thể bỏ đi thay bằng các kênh đào mới, cũng không còn xảy ra chuyện liên tục ùn ứ tắc nghẽn nữa.
Ăn mừng hoàn công công trình,những chiếc lán dựng dọc bên bờ để dùng cơm tối, thậm chí còn thêm chút rượu, trong cái lạnh não nùng của mùa đông càng khiến cho tình cảm thêm ấm áp thơm hương.
Hứa Tắc mang mũ có mạng che mặt, ngồi trong một gian hàng gần bờ chờ đón giờ khắc này đến.
Diệp Tử Trinh cảm khái: “Nửa năm rồi, thực sự mệt chết đi được. Vỏn vẹn mười chín dặm, lại là huyết mạch của triều đình, ta thực sự không tưởng tượng nổi…” Hắn nói rồi nhìn Hứa Tắc: “Cám ơn cô, thời gian qua đã để cho ta làm chút việc, để ta không cảm thấy…hổ thẹn nữa.”
Hắn nói xong nâng chén tỏ ý cám ơn, tay áo che miệng, ngửa đầu uống cạn một chung rượu hoa quế.
Hứa Tắc nhìn ra phía ngoài cửa sổ, ôm A Tê đang ngủ say sưa từ tay tỳ nữ, nàng đứng dậy bước ra ngoài.
Diệp Tử Trinh lập tức đuổi theo, hắn thấy nàng đi tới cảng, bước xuống bậc thang, rồi nhận lấy một cái đèn hoa đăng mới đốt trong tay tỳ nữ, cuối người thả vào nước.
Một ngọn hoa đăng chở nhiều tâm tư nguyện vọng, giống như âm thanh sáo trúc mơ hồ ven bờ, trầm bổng véo von, thiên ngôn vạn ngữ ta không cần nói chàng cũng vẫn hiểu.
Hứa Tắc đứng dậy, nhìn ngọn đèn trôi ra xa, lúc quay lại mới nói với Diệp Tử Trinh: “Nếu như sau này không còn chiến tranh thì tốt, Dương Châu là một vùng đất lành, nếu chìm trong khói lửa chiến tranh thì thật là đáng tiếc.”
“Không chỉ Dương Châu.” Diệp Tử Trinh cũng lấy một ngọn hoa đăng thả xuống nước, “Không có nơi nào vừa ra đời đã chìm trong gót sắt chiến hỏa cả, ta ghét chiến tranh. Tin tức của Thập thất lang cô đã nhận được chưa? Đúng là lo sợ không đâu một trận, đợi ta hồi kinh sẽ tẩn hắn! Hừ dám làm cho cô rơi nước mắt, đồ xấu xa.”
Một hồi lo sợ trong mắt trên thực tế đã phải dốc hết sức chém giết mở đường máu mới có thể thoát thân.
Hứa Tắc biết, nàng hiểu nỗi khó xử của hắn, cũng tường tận những cố gắng của hắn.
“Đi thôi, ta cần phải quay lại rồi.”
——*——*——*——*——
Hứa Tắc rời đi lúc đêm khuya, người ngoài chỉ biết em họ của Diệp Tử Trinh đã rời khỏi Diệp gia không lâu sau khi sinh con, đi về hướng đông.
Nhưng trước khi chiếc xe ra khỏi thành thì dừng lại, quẹo trở về thành Dương Châu.
Hứa Tắc đổi sang quần áo nam giới, vì đã lâu nàng không quấn khăn vấn đầu nên thậm chí còn cảm thấy có chút là lạ. Tạm thời nàng giao đứa bé cho bà vú và tỳ nữ, còn mình một mình đi vào Kho phân phát.
Ngày tiếp theo, Kỷ Thứ sử, Đô Thủy giám Dương Thiếu thừa cùng bọn người cảng Thất Lý tụ tập ăn mừng kênh đào mới chính thức lưu thông, thương dân bình dân đều tụ tập náo nhiệt, ăn mừng xong, lúc quan phủ đang thổi phồng lẫn nhau thì Hứa Tắc đột ngột xuất hiện.
Công trình này, bất luận như thế nào nàng cũng phải ra mặt, chọn ngày này vừa hay.
Người đầu tiên nhận ra nàng tới là một quan kĩ thuật của Đô Thủy giám, hắn kinh ngạc hô: “Đây chẳng phải Hứa thị lang ư?”
Sau đó cả đám quay sang nhìn, ngay cả Diệp Tử Trinh cũng làm ra vẻ kinh ngạc: “Ơ kìa, Hứa thị lang, đã lâu không gặp.” Hứa Tắc đi lên phía trước, chắp tay chào: “Kênh đào mới có thể thuận lợi hoàn công, các vị vất vả rồi.” Vừa nói nàng vừa cố tình liếc nhìn Dương Thiếu thừa, thấy ánh mắt ông ta thay đổi liên tục, dường như trong lòng lập tức đã vạch mưu kế.
Hứa Tắc đang chờ hắn mắc câu.
Mọi người cùng hàn huyên, cuối cùng dùng bữa cơm, Hứa Tắc xin cáo lui trước. Nàng đi thẳng vào dịch sở trước ánh mắt của bao nhiêu người, sau khi vào rồi mãi vẫn không thấy ra.
Mùa đông rét thấu xương, trời cũng tối sớm, bên trong dịch sở không có trò gì vui, mọi người đều đi ngủ sớm.
Hứa Tắc rửa mặt bằng nước nóng xong, nàng thổi tắt đèn buông màn xuống. Canh hai nửa đêm, một ô cửa sổ sát đường đi của dịch sở đột nhiên mở ra, có một người nhanh nhẹn trèo vào, vụng về mò tới cạnh giường, hắn vén màn nhìn dưới mền phồng lên, vì vậy liền rút con dao găm giấu trong tay áo ra, giơ lên cao rồi đâm xuống.
Lúc hắn đang định đâm xuống, đột ngột cảm thấy cần cổ mát lạnh.