Công Nam rất ít khi thấy 001 có biểu hiện khác thường như thế, trong lòng cũng biết nó đang tức giận vì mình, đột nhiên cậu cảm thấy sau bao ngày tháng bị nó tàn phá, cậu đã chậm rãi biến đau thương thành tình cảm rồi.
- Cậu làm vậy không sợ chủ quản gì đó sẽ phạt cậu, nói không chừng sẽ mang cậu đi hủy diệt nhân đạo đấy?
[Không đến mức như vậy, cùng lắm tôi lấy ký chủ ra gán nợ cho chủ nhân, chỉ cần cậu cày bừa mấy chục năm là trả hết nợ thôi.]1
Công Nam: …
Cái đồ không có trái tim! Tôi bị điên mới đi mang nợ vì cậu!
Công Nam hờn dỗi im lặng chờ kết quả từ 001, mà thầy Hưng ngồi bên cạnh lén lút liếc nhìn sang, thấy mặt mày cậu bí tỉ thì khẽ nuốt nước bọt, trong lòng thầm nghĩ quả nhiên là người được huấn luyện đặc biệt có khác, đây có lẽ là ánh nhìn chết chóc trong truyền thuyết.
[Tích! Kết quả điều tra đã có, người muốn danh dự của ký chủ bị hủy hoại triệt để, từ nay về sau không thể ngóc đầu lên được chính là con trai của một vị thành viên trong ủy ban tư pháp.
Họ Tên: La Hồng Nhật
Tuổi: 25
Trình độ học vấn: Đang du học tại trường F ở Pháp
Định vị: Cậu ấm con nhà quan chỉ biết ăn chơi đua đòi, không quan tâm đến việc học hành.]
Công Nam nghe xong cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, cậu cho rằng kẻ đứng sau phải là đối thủ sắp tới hoặc trong quá khứ từng bị cậu đánh bại, vì không cam lòng cho nên mới sử dụng quyền lực hạ bệ cậu, vậy mà bây giờ 001 lại nói kẻ đó là một tên ăn chơi trác táng?
- Tại sao? Tôi có quen biết gì anh ta đâu? - Công Nam nhíu mày hỏi.
[Là có người khích bác anh ta.]
- Ai?
[001 cho ký chủ xem một đoạn ghi hình, ký chủ sẽ hiểu thôi.]
Nói xong, trong não của Công Nam bỗng hiện ra một khung cảnh, đó là không gian bên trong một căn phòng karaoke, người bên trong toàn là nam, nhưng kỳ lạ chính là những người nam đó lại đang ôm ấp nhau.
Công Nam lập tức hiểu ra đây là một quan karaoke dành cho gay, mặc dù cậu cũng là gay, nhưng những hình ảnh lõa lồ trước mắt thật sự khiến cậu không cách nào tiếp thu được.
Tuy nhiên vì đại cục, Công Nam không thể không cắn răng chịu đựng mà quan sát tiếp, lúc này, ở một góc trong phòng, cậu bắt gặp một người vô cùng quen thuộc.
Thành Tín!
Tại sao cậu ta lại ở chỗ này? Hơn nữa còn ăn mặc hở hang và trang điểm đậm nữa, sao cậu ta có thể mặc cho người đàn ông bên cạnh vuốt ve cơ thể của mình như thế?1
- 001, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy? Chẳng phải Thành Tín đang ở nước ngoài với mẹ và anh trai sao?
Đột nhiên, Công Nam nhớ đến tình trạng của Thanh Tâm trước lúc cô ta phát điên kéo cậu xuống biển.
Lúc đó Thanh Tâm bị cậu bắt gặp đang cặp kè với một người đàn ông lớn tuổi, cậu còn cho rằng cô ta đua đòi thành thói nên mới sa ngã vào con đường này, nay Thành Tín cũng như thế, khiến cậu không khỏi có suy nghĩ khác.
Thanh Tâm có dã tâm, nhưng Thành Tín cùng lắm chỉ là một thằng nhóc choai choai hiếu thắng, làm sao lại rơi vào bước đường hầu hạ đàn ông được chứ?
Công Nam nhớ lại lời Thanh Tâm từng nói, dường như có ai đó đã bắt ép cô ta làm thế, rốt cuộc là kẻ nào? Thành Phúc và bà Hồng đâu?
Đang lúc Công Nam đang trầm tư suy nghĩ thì bỗng nhiên cậu nghe người đàn ông đang sàm sỡ Thành Tín, cũng chính là gã cậu ấm kia dùng giọng điệu ngả ngớn nói: “Bây giờ chơi mấy thằng trai bao dơ dáy này cũng chán, phải tìm mấy em sạch sẽ, tốt nhất là học giỏi con nhà đàng hoàng, như vậy chơi mới đã.”
Người đàn ông trung niên hói đầu ngồi gần đó nịnh nọt nói: “Chẳng lẽ cái thằng nhỏ học sinh lớp mười lần trước không khiến cậu Nhật thỏa mãn sao?”
Gã đàn ông tên Nhật kia nhếch mép cười nhạo: “Cái hạng giả vờ ngây thơ nhưng bên dưới rộng tuếch kia mà ông dám cho là sạch sẽ à? Tôi còn chưa hỏi tội ông mà bây giờ ông còn cả gan nhắc lại kể công với tôi, hử?”
Người đàn ông trung niên