Trường Quân đặt Công Nam nằm trên đùi mình, phía trước Andrew điều khiến xe chạy hết tốc độ, ước chừng mười lăm phút sau, xe chạy ra ngoại ô Cape Town rồi dừng trước một căn biệt thự khuất sâu trong rừng.
Trường Quân không định trở về biệt thự của người bạn kia, bởi lẽ cho người anh ta có nhúng tay vào hay vô tình để Công Nam thành công chạy ra ngoài hay không thì đối với Trường Quân, người này đã không thể tin tưởng.
May mắn Công Nam không gặp chuyện nguy hiểm, nếu không thì không chỉ cạch mặt nhau đơn giản như vậy đâu.
Trường Quân bế Công Nam đi vào bên trong, tại đây cậu được bác sĩ riêng xử lý lại vết thương và tiêm cho cậu một mũi giảm đau.
Anh ngồi bên cạnh nhìn cậu đang nhắm chặt hai mắt, trong lòng vừa giận vừa thương, cuối cùng hóa thành tiếng thở dài nặng nề.
Ngồi một lúc, Trường Quân bỗng đứng lên, mở ngăn kéo bên cạnh lấy ra một cái hộp nhỏ.
Trường Quân vừa đi tới phía cuối giường vừa vân vê thứ trong hộp, sau đó anh chậm rãi vuốt ve cổ chân của Công Nam, khóe môi lộ ra một nụ cười dịu dàng.1
…
Bên này giờ thi đã kết thúc từ lâu, nhóm thí sinh lần lượt trở về chờ đợi kết quả, nhóm của Kiên và hai thầy giáo dẫn đội trở về khách sạn, trên đường đi, mỗi người nói ra chỗ làm được chỗ không làm được của mình, chỉ có Phương Ân là im lặng, Jason đang định lên tiếng hỏi chuyện thì cậu ta đã nói trước:
- Em có nhà họ hàng ở đây, thầy cho em dừng ở phía trước để em đón xe đến chỗ của họ nhé.
Nghe Phương Ân nói vậy, Jason cũng không suy nghĩ gì nhiều đã gật đầu đồng ý, chỉ hỏi xin địa chỉ nhà người quen đó và dặn cậu ta phải trở về trong ngày mai để kịp chuyến bay.
Phương Ân đảo mắt nhìn quanh một vòng, sau đó ghi lại địa chỉ đưa cho Jason rồi xuống xe ở ven đường gần đó.
Mà Jason và thầy Lính cũng rất có trách nhiệm, đợi cậu ta đón được taxi mới rời đi, nhưng hai người không biết rằng đây là lần cuối cùng họ gặp được cậu ta.
Đoàn người lại tiếp tục đi về khách sạn, trên đường đi, nhóm học sinh cho hay chỉ làm được trọn vẹn bài một và bài bốn, các bài còn lại chúng vẫn làm được nhưng không nắm chắc.
Jason và thầy Lính nghe vậy đều thở dài, họ đã xem qua đề bài rồi, không khó nhưng phức tạp, lấy điểm không dễ.
Xem ra lần này cơ hội kéo nước mình lên top lại phải dựa vào Công Nam rồi, nhưng lúc nãy thằng bé làm bài đến một nữa thì ngất xỉu rồi bị bế ra ngoài, tỷ lệ đạt điểm tối đa là rất thấp, thôi, hầy, coi như năm nay Việt Nam không có duyên với vị trí đầu, lại đợi thêm một năm nữa, dù sao Công Nam vẫn còn một năm nữa mới tốt nghiệp mà.
Tại phòng hội đồng chấm thi.
Trường đoàn đại biểu IMO Việt Nam năm nay là thấy Đức Huy, hiện giờ ông ấy đang cầm bài thi đã chấm của một thí sinh trên tay, bài thi này được ba mươi ba điểm hết thảy, một số điểm không quá thấp, cầm chắc giải huy chương vàng trong tay, nhưng cũng không vì thế mà ông ấy nhắm mắt bỏ qua điểm chấm sai của thí sinh này được.
Đúng vậy, thầy Đức Huy xem kỹ các bước thì phát hiện ban giám khảo đã trừ mất hai điểm không đáng của bài thi, ông ấy lập tức mang bài thi đến khiếu nại với ban giám khảo, các ban giám khảo và trưởng đoàn nước khác bàn họp lại với nhau, cuối cùng đồng thuận cộng thêm hai điểm cho thí sinh này.
Sự việc có thể thuận lợi như thế là bởi vì các trưởng đoàn nước khác đã nhận được thông tin, một thí sinh của Việt Nam chỉ thi được ba điểm, số điểm thấp nhất trong lịch sử tổ chức IMO, điều này chứng tỏ Việt Nam đã mất đi cơ hội lọt vào top mười của bảng xếp hạng chung cuộc, vị thế cũng đã mất, rất có thể sẽ trở thành đả kích rất lớn trên đấu trường quốc tế những năm về sau.
Thầy Đức Huy cũng nhận được tin tức này, nhưng ông ấy chỉ biết thở dài, thầm nghĩ có lẽ thí sinh điểm thấp này chính là cậu bé chiến thắng IPhO năm nay, ông ấy không cho rằng khi mang thương tích nặng như thế trên người, cậu có thể phát huy được một phần mười năng lực của mình, ông ấy