Công Nam không biết mình đã ngủ bao lâu, chỉ thấy sau khi tỉnh lại phát hiện bản thân đang nằm trên một chiếc giường cỡ lớn, không gian xung quanh là một căn phòng hiện đại có bàn ghế, lò sưởi nhưng hơi tối tăm.
Đây không phải căn phòng mà cậu từng ở trong biệt thự của bạn Trường Quân, vậy rốt cuộc sau khi cậu ngất đi, anh có tới đón cậu hay không? Nếu anh không tới thì ai là người đưa cậu đi?
Công Nam chống đỡ thân người ngồi dậy, vết thương sau vai đã bớt đau, nhưng khiến tay trái của cậu cứng đờ di chuyển khó khăn.
Công Nam đảo mắt nhìn quanh phòng thì thấy nơi này không có camera giám sát, cửa phòng cũng không khóa, cậu có thể nhìn ra tận ngoài hành lang không một bóng người, đây gần như chỉ là căn phòng bình thường mà thôi.
Có lẽ người đưa cậu đến đây thật sự là Trường Quân hoặc một ai đó không hề có ác ý với cậu.
Lúc này đầu óc của Công Nam mới dần dần lấy lại tỉnh táo, cậu bắt đầu suy ngẫm về sự việc của hôm trước ngày thi đấu.
Mọi thứ nhanh đến mà cũng nhanh đi, dường như mục đích thật sự của bọn người đó đơn giản chỉ là vì muốn đánh cậu một trận và dẫn dụ Trường Quân đến vậy.
Nhưng sau khi anh đến, bọn chúng lại kéo nhau bỏ đi, như thế không hợp lẽ thường một chút nào.
Rốt cuộc đám người này đang có âm mưu gì đây? Âm mưu này nhằm vào cậu hay Trường Quân?
Công Nam giơ tay lên xoa trán, nếu cho cậu một đề toán, chỉ trong mười phút cậu vẫn có thể giải ra, nhưng những thứ như âm mưu dương mưu này, não cậu không tải được.
Mặc kệ, trước đi tìm Trường Quân cái đã, anh giỏi như vậy, chắc chắn đã điều tra ra chuyện gì đó rồi.
Nghĩ tới đây, Công Nam mở chăn ra chuẩn bị bước xuống giường.
Leng keng.1
Một tiếng kim loại va vào nhau vang lên, đồng thời cùng lúc này Công Nam cũng cảm nhận được cổ chân của mình bị thứ gì đó ghì lại.
Cậu lập tức ngồi bật dậy xem thử thì thấy một chiếc khóa lấp lánh ánh bạc đính đầy các loại đá đủ màu sắc đang nằm chễm chệ trên cổ chân của cậu cộng thêm một chiếc dây xích màu vàng nối liền từ cái khóa đến thành giường, trông cứ như hiện trường làm chuyện bậy bạ vậy.1
Cái quái gì thế này?
Công Nam cố gắng giật chân mình ra nhưng không được, sau đó cậu dùng mọi cách để cắt đứt dây xích nhìn có vẻ mỏng manh kia, tuy nhiên lại không hề có tác dụng.
Lúc này đây, Công Nam mới hiểu ra, người đưa mình tới đây không hề có ý tốt, sở dĩ không thèm khóa cửa và lắp camera giám sát là bởi vì đã dùng mấy thứ kịch cỡm này nhốt cậu lại rồi.
Nhìn cái khóa chân đính đầy hạt cườm hoa hòe kia, Công Nam càng thêm tức giận, bọn người này dám dùng cách thức kinh tởm như vậy để đối xử với cậu, chúng định xem cậu như món hàng mua vui sao?1
Công Nam dùng hết sức bình sinh giật mạnh chân lại, tiếng leng keng vang lên, cổ chân của cậu bị hằn một đường đỏ ửng rớm máu, nhưng sợi dây xích và cái khóa chân kia lại không hề hấn gì.
Một cảm giác sợ hãi nhanh chóng bao trùm lấy trí óc của Công Nam, hoàn cảnh trước mắt khiến cậu trở về những ngày tháng bị nhốt vào trong căn phòng tối tăm không nghe thấy bất cứ âm thanh gì kia.
Bọn chúng không đánh đập không xúc phạm gì đến thân thể của cậu, nhưng sự tra tấn về tâm lý khi cứ sống mà không biết được bản thân có thật sự tồn tại hay không kia khiến cậu gần như phát điên.
Mỗi một ngày trôi qua, sự tỉnh táo trong đầu cậu lại như bị rút lấy một ít, chậm rãi không còn gì cả.
Mãi cho đến khi sống lại ở kiếp này, cậu vẫn không biết được kiếp trước mình đã chết như thế nào, tại sao lại chết, hoàn toàn không nhớ gì hết.
- A!!!
Công Nam ôm đầu hét lớn một tiếng, sau đó siết chặt nắm đấm rồi nện mạnh xuống cái khóa ở cổ chân của mình, ngay lập tức những hạt cườm lòe loẹt kia văng ra, rơi tung tóe khắp giường và sàn nhà.
Đúng lúc này, một bóng người cao lớn bước từ ngoài cửa vào, thấy cậu ôm đầu lập tức bước nhanh tới ôm lấy cậu, nhẹ giọng hỏi:
- Em làm sao vậy Nam? Vẫn còn đau à?
Giọng nói này quen quá, giống hệt giọng của anh Quân.
Anh Quân tới cứu cậu sao?
Công Nam ngẩng đầu lên, đập vào mắt cậu chính là gương mặt lo lắng của Trường Quân.
- Hu hu anh đến rồi, bọn chúng bắt nhốt em ở đây, còn dùng khóa trói chân em lại, em sợ quá.
Công Nam nhảy bổ tới ôm chầm lấy Trường Quân mà gào khóc, vừa khóc cậu vừa vùi mặt vào vai áo của anh khiến nước mắt nước mũi đều dính đầy trên đó.
Ban đầu Trường Quân hơi bất ngờ vì hành động này của cậu, anh không nghĩ thiếu niên lại sợ hãi đến mức này, hình như anh chỉ khóa chân cậu lại thôi chứ đâu có làm gì?
Hơn nữa cái khóa này anh đã dặn dò tỉ mỉ lúc chế tạo, xung quanh còn đính đầy đá quý, lại dùng vàng nguyên chất để làm dây xích, từ mức độ xa hoa của bộ khóa, làm sao cậu có thể cho rằng mình đang bị kẻ xấu bắt cóc chứ?1
Trường Quân vỗ vào lưng của cậu, nói khẽ:
- Đừng sợ, đây là nhà của anh.
Trường Quân vừa dứt câu, Công Nam đã ngồi thẳng dậy,