Người ở hiện trường đều đồng loạt im lặng, bầu không khí xung quanh yên ắng đến lạ thường, ngay cả những gia đình vừa ăn cơm vừa xem ti vi cũng dừng đũa bất động.
Công Nam liếc nhìn người dẫn chương trình và John hóa thân thành tượng sáp, bởi vì vẻ mặt lúc này của họ quá buồn cười cho nên cậu không nhịn được mà phồng má lên, môi mím chặt.
- Ha ha ha…
Nhưng cuối cùng cậu vẫn bật cười thành tiếng, đồng thời đánh thức luôn khán giả vẫn còn chìm trong trạng thái chết lặng.
Tiếp theo đó là những tràng vỗ tay dài không dứt, cánh phóng viên đua nhau chụp hình quay phim lại, những đoạn phim ngắn về trận đấu này lan nhanh trên mạng với tốc độ chóng mặt và Công Nam đã trở thành một hiện tượng minh chứng cho khả năng siêu phàm của con người.
Đồng thời tạo ra sóng gió dữ dội trong lòng phụ huynh và học sinh đang xem trước ti vi.
Vừa rồi nhóm học sinh đắc ý bao nhiêu thì giờ phút này khúm núm bấy nhiêu.
- Con, con có hẹn đến sân tập cùng với tụi bạn, con đi trước đây.
Một thanh niên vừa hả hê phản bác cha mẹ mình, sau khi xem xong biểu hiện của Công Nam lập tức cảm nhận được sau gáy mát lạnh bèn tìm cớ chạy mất.
Nhưng cha mẹ cậu ta làm gì dễ dàng buông tha, người cha túm lấy cổ áo của thằng con, nói:
- Chừng nào mày tính được lực tác động của mày lên đường đua là bao nhiêu thì tao cho đi.1
Thiếu niên kia vội ôm đầu gào thét:
- Làm sao tới mức này chứ, mỗi người một sở trường riêng mà cha?
Người cha thẳng thừng tạt một gáo nước lạnh lên đầu con mình mà đáp rằng:
- Mày không thấy con nhà người ta biểu hiện ra sao hả? Ai nói thể thao không cần học giỏi? Nhìn đi cho sáng mắt ra, chỉ bằng một phép tính, cậu bé đó hạ gục luôn đối thủ chuyên nghiệp của mình rồi kìa.
Thiếu niên không cam lòng cãi lại:
- Làm gì có ai biến thái như cậu ta chứ, chỉ có một mình cậu ta thôi, cha không thể lấy số ít đàn áp con được, con mặc kệ, con muốn vùng lên.1
Nói xong thiếu niên kia co chân bỏ chạy, người cha sức yếu tuổi già đuổi theo sau, mà hình ảnh này cũng lặp lại ở một số gia đình khác, khiến tụi nhỏ khổ sở không thôi, ngoài mặt khóc ròng nhưng trong lòng hận chết Công Nam luôn rồi.
Lúc này, hiện trường của chương trình siêu trí tuệ vẫn chưa hết nóng và miệng của John cũng chưa khép lại được, người dẫn chương trình mím môi gật đầu rồi đi tới vỗ vai John vài cái để an ủi, ông ta đoán chắc cậu nhóc này sốc lắm, người trải đời như ông ta còn sốc nữa là.
Sau đó người dẫn chương trình lại đi về phía Công Nam, nói:
- Cậu bé à, tốt nhất cậu nên chuẩn bị, sau hôm nay sẽ có nhiều người tìm cậu lắm đấy, ha ha.
Lời nói của người dẫn chương trình chỉ giống như lời bông đùa, khán giả cũng phối hợp cười theo nhưng Công Nam lại nghe ra một hàm ý khác, cậu thận trọng nhìn ông ta, ông ta thản nhiên mắt đối mắt với cậu rồi cho cậu một nụ cười chứa đầy thâm ý.
- Hiện tại trận đấu đã đến hồi căng thẳng nhất, chỉ còn một trận cuối cùng để quyết định xem ai là người chiến thắng trong cuộc khiêu chiến này, là người đưa ra lời thách đấu, cậu John Leonard, hay người tự tin nhận lời thách đấu, cậu Lê Công Nam đây? Vâng, không để mọi người chờ lâu, tôi sẽ bốc lá thăm cuối cùng, hy vọng lần này sẽ là đề mục của mr.
Lê.
- Khoan đã…
Người dẫn chương trình đang hào hứng khuấy động bầu không khí hiện trường, chuẩn bị bốc lá thăm cuối cùng thì bị John lên tiếng ngăn lại.
Tất cả mọi người đồng loạt quay sang nhìn John, cậu ta không sợ ánh mắt của người khác, chỉ sợ cái nhìn “thân thiện” của Công Nam mà thôi.
Bây giờ cậu đang mỉm cười với cậu ta, nhưng đôi mắt thì mở to trừng trừng như muốn nói “cậu dám gây chuyện thử xem tôi có lột da cậu hay không?”
Nhất thời khiến cậu ta cứng họng không thốt ra được chữ nào.
Đúng là Công Nam đang đe dọa John, cậu muốn về nhà lắm rồi, hoặc ít nhất tìm một không gian kín đáo nào đó để gặp Trường Quân, vậy mà thằng nhỏ này cứ kiếm chuyện câu giờ, thử hỏi sao cậu không tức kia chứ?
- Thật ngứa tay, sau khi chương trình kết thúc, mình nhất định phải đập thằng nhãi này một trận.
- Công Nam thầm nghĩ.
Bên kia, dù cảm thấy hơi sợ, nhưng John lấy hết can đảm mà nói:
- Tôi… tôi nhận thua, không cần phải đấu nữa.
John vừa dứt câu, dưới khán đài lại trở nên xôn xao, chỉ trong một trận thách đấu mà cảm xúc của họ lên xuống liên tục, vừa kích thích vừa khiếp sợ, giống như đang chơi tàu lượn siêu tốc vậy.
Người dẫn chương trình nghiêm túc hỏi lại:
- Cậu chắc chứ? Đây không phải trò đùa, một khi cậu nhận thua thì trong lý lịch của cậu sẽ có một nét mực đen đấy.
John lắc đầu phản bác:
- Tôi cảm thấy không cần thiết đấu tiếp, vì tôi đã nhận ra năng lực của bản thân không đủ, trong trận đầu tiên, sở dĩ tôi thắng là vì chiếm trước ưu thế, trận thứ hai