Chiều cao của Công Nam thuộc dạng đứng nhất nhì lớp học, đặc biệt trước mặt cậu đa số là học sinh nữ, cho nên khi bị dồn vào vách tường, thứ cậu nhìn thấy toàn là đỉnh đầu đen nhánh, ai nhiều ngày chưa gội đầu, ai dùng keo vuốt tóc, cậu đều thấy rõ mồng một.1
Công Nam chỉ biết đứng chịu trận, bởi lẽ những cô gái này chỉ là người bình thường, làm sao cậu xuống tay được chứ?
Mà Minh Đăng ngồi ở cuối lớp lại không có ý giúp bạn, thậm chí còn lấy điện thoại ra chụp lại cảnh này rồi cười khoái trá mặc cho Công Nam ra sức nháy mắt cầu cứu.
Công Nam thấy vậy tức đến mức nghiến răng nghiến lợi nhưng không làm gì được, may mắn giáo viên chủ nhiệm bước vào kịp lúc, giải tán đám đông cứu vớt cậu ra khỏi cơn nguy kịch.
Công Nam hùng hổ đi về phía của Minh Đăng, lúc này cậu ta vẫn còn đang dán mắt vào điện thoại xem lại ảnh dìm vừa chụp được của Công Nam, hoàn toàn không biết chính chủ đang đứng ở trước mặt, trên môi còn nở một nụ cười u ám.
Bụp!
“Ui da!”
Một cú đấm như trời giáng xuống lưng khiến Minh Đăng hét lên trong tuyệt vọng, học sinh và thầy chủ nhiệm nhìn sang chỉ thấy cậu ta nằm xụi lơ trên bàn, còn Công Nam thì điềm tĩnh lấy sách vở bút viết ra, trông không hề giống với kẻ gây ra thảm kịch cho bạn cùng bàn chút nào.
Bởi vậy mà mọi người đều cho rằng có lẽ Minh Đăng lại lên cơn làm trò chứ một học sinh giỏi giang chăm chỉ như Công Nam thì sao có thể bạo lực bạn học được chứ.1
Minh Đăng giận mà không dám nói, thằng nhãi này thật biết ngụy trang, nhìn ốm yếu vậy thôi nhưng đấm cú nào là tê tái cú đó, thật không thể trông mặt mà bắt hình dong mà.
Sau một hồi đỡ đau, Minh Đăng lại không sợ chết mà sáp lại gần Công Nam, nói:
- Này Nam, nghe nói lớp mình sắp có bạn mới vào học đấy, đặc biệt cậu ta còn là người nước ngoài, ông thấy có lạ không?1
Công Nam không ngẩng đầu lên, chỉ đáp:
- Trường mình không phải không có du học sinh tới, ông cần gì ngạc nhiên như vậy?
Minh Đăng tặc lưỡi:
- Ông không hiểu đâu, lát nữa cậu ta vào, cậu sẽ biết thôi.
Công Nam cho rằng Minh Đăng chỉ đang khoác lác giật gân cho nên không quá để ý, mãi cho đến khi lớp học lại trở nên xôn xao, cậu mới ngẩng đầu nhìn lên bục giảng.
Thầy chủ nhiệm lớp đang đứng cùng một thiếu niên da trắng tóc nâu, đôi mắt cũng màu nâu, dáng người cao ráo trông vô cùng đẹp trai quay mặt nhìn xuống lớp học, nói:
- Các em, năm nay lớp chúng ta sẽ có thêm một bạn học đến dự thính, đây là Will, đến từ nước Z, bạn ấy chỉ biết một vài tiếng Việt, cho nên các em cố gắng giúp đỡ để bạn hòa nhập nhanh chóng với trường lớp nhé.1
Thầy chủ nhiệm vừa dứt câu, toàn bộ lớp học đều vỡ òa.
- Trời ạ cậu ấy đẹp trai quá!
- Đúng chuẩn trai Tây, mũi cao mắt sâu mày rậm lại còn cặp chân dài miên man, tôi cần bình oxi!
- Sau này tụi mình sẽ học chung với anh đẹp trai này sao? Thích quá! Thật muốn đóng đô tại trường luôn.
- Nói gì chứ Nam vẫn luôn là thần tượng số một trong lòng tôi, nhưng Will đẹp trai quá, cho nên đành cho tôi đành phải từ bỏ liêm sỉ rồi.
…
Nhóm học sinh nữ phấn khích ôm lấy nhau mà bàn luận, mấy học sinh nam lại yên tĩnh hơn nhiều, thầy chủ nhiệm cau mày vỗ vào bảng, nói:
- Bên dưới im lặng, bạn Will vào lớp chúng ta để dự thính, mà các em cũng đã bước vào năm cuối cấp, lo mà học hành, nếu tôi phát hiện em nào xao nhãng, tôi sẽ lập tức xử lý và chuyển bạn Will sang lớp hoặc trường học khác, nghe rõ chưa?
Thầy chủ nhiệm đã lên tiếng cảnh cáo, nhóm học sinh bên dưới cũng không dám tiếp tục la hét, tuy nhiên trong lòng vẫn phấn khích không thôi, có người đã lén lút móc điện thoại ra quay lại, sau đó đăng lên yahoo, ngay lập tức được đông đảo cư dân mạng ùa vào tương tác hỏi han.
Cậu du học sinh tên Will kia không hề tỏ ra căng thẳng hay sợ hãi trước môi trường xa lạ, trên mặt cậu ta toát lên vẻ tự tin, khóe môi lúc nào cũng cong lên, hai mắt thì nhìn chằm chằm vào vị trí ở cuối lớp.
Thấy Công Nam đang nhìn mình, Will mỉm cười nhìn lại, điều này khiến Công Nam cảm thấy hơi lạ, trông người này quen quá, nhưng cậu không nhớ ra mình đã từng tiếp xúc với người ngoại quốc nào giống như vậy.1
Tuy nhiên Công Nam cũng không quá để ý đến chuyện này, có lẽ cậu ta biết cậu thông qua hai cuộc thi quốc tế vừa rồi, phải biết lúc đó truyền thông trong và ngoài nước đều đưa tin một cách điên cuồng và rầm rộ, chỉ cần không phải người không chú ý tin tức thì rất có thể sẽ nhìn thấy một vài bài báo hoặc hình ảnh của cậu.
Nghĩ như thế xong, Công Nam lại tiếp tục cúi đầu lật sách, hiện giờ sách giáo khoa đã không còn nằm trong phạm