Thầy Hưng nói vài câu qua loa trấn an thầy Cường xong rồi cúp máy, nhưng tối hôm đó ông ấy cứ lăn lộn không tài nào ngủ được, nếu là lúc trước, việc Công Nam muốn du học nước ngoài hay không, ông ấy đều không phản đối, nhưng bây giờ đã khác, có bên trên chú ý và nâng đỡ mà cậu lại muốn chạy thì ông ấy ăn nói thế nào với người ta đây.1
Còn nếu Công Nam xin nghỉ một tháng không phải vì muốn đi du học thì càng đáng lo hơn, lỡ như rớt đại học, chắc chắn sẽ tạo thành cú sốc không nhỏ đối với chính bản thân cậu và cả nhóm học sinh đang coi cậu là tấm gương nữa.
Thật không thể yên tâm mà.
Mang tâm trạng lo âu thấp thỏm này, sáng hôm sau thầy Hưng đến trường với cặp mắt gấu trúc, đồng dạng như ông ấy còn có thầy Cường khiến các giáo viên khác tò mò không thôi, chẳng lẽ tối qua hai thầy hẹn nhau đi nhậu thâu đêm?
Tuy nghĩ là nghĩ vậy, nhưng không ai dám tiến tới hỏi, không có thầy Nghiêm ở đây, ai dám liều mạng sáp lại lúc thầy Hưng đang bực chứ?
Hôm nay thầy Hưng và thầy Cường đến lớp 12-1 tìm gặp trực tiếp Công Nam thì thấy cậu đã vắng học, hai người khó hiểu nhìn nhau, đây không phải phong cách của cậu, rốt cuộc là chuyện gì gấp đến nỗi khiến cậu vừa thông báo xin nghỉ hôm trước, hôm sau lập tức vắng mặt như thế?
Thầy Hưng gọi điện thoại cho Công Nam, không bao lâu sau đầu dây bên kia bắt máy, ông ấy khẽ thở phào một hơi, bắt máy là tốt rồi, chỉ sợ cậu bé này xảy ra chuyện gì thì nguy.
- Em làm gì mà xin nghỉ tận một tháng vậy Nam, năm nay cuối cấp rồi, một tháng quá dài, em sẽ bị tụt lại đấy.
- Thầy Hưng nhẹ giọng khuyên nhủ.
Lúc này Công Nam đang ngồi trên xe của Andrew chuẩn bị đến nơi máy bay tư nhân đang đậu, nghe thầy Hưng nói xong, cậu bèn đáp:
- Vì đây là chuyện gấp, em không thể không xin nghỉ, mong các thầy cô thông cảm cho em, thật ra em đã ôn hết kiến thức cấp ba rồi, chỉ một vài môn xã hội vẫn chưa vững mà thôi, em đã nhờ bạn bè ghi chép hộ, tuyệt đối sẽ không khiến mình bị tuột lại đâu ạ.
Thấy Công Nam kiên quyết như thấy, thầy Hưng cũng không thể làm gì hơn, nếu là học sinh khác, ông ấy còn có thể phân tích đúng sai lợi hại, nhưng cậu bé này quá có chính kiến, đôi khi ngay cả ông ấy cũng không bằng, vì vậy chỉ có thể chấp nhận cho cậu nghỉ một tháng, mong rằng lúc biết kết quả không tốt, cậu sẽ không bị kích thích quá mạnh.
Giải quyết vấn đề ở trường học xong, Công Nam bước lên máy bay, mà lúc này bên trong còn có một vài người khác, đó chính là bác sĩ Quỳnh Đông, ông anh nuôi Thanh Tuấn và một thanh niên trông khá quen mặt, người này gầy yếu xanh xao, dường như không thể ngồi vững mà phải tựa vào lòng ngực của Quỳnh Đông, thấy cậu nhìn mình thì cố gắng mỉm cười một cái.
Công Nam gật đầu chào lại, sau một hồi quan sát, cậu mới bất ngờ nhận ra người này chính là Tấn Phát!1
Lâu rồi không gặp, lúc trước vẫn hoạt bát chạy nhảy khắp nơi, sao bây giờ anh ta lại thành ra như thế này?
Trong lúc Công Nam nhìn Tấn Phát, đối phương cũng đang quan sát cậu, một lúc sau, anh ta mỉm cười hỏi:
- Cậu làm tôi rất bất ngờ đấy, chỉ mới một năm mà cậu đã thay đổi nhanh như vậy rồi, khí thế sát phạt nói một không hai y hệt như ông Quân vậy, hay là… cậu vốn dĩ chính là thế này?
Trên gương mặt xanh xao yếu ớt của Tấn Phát lộ ra biểu cảm hóm hỉnh, nhưng không hề có ác ý, tuy vậy, vẫn có người không giữ mồm mà chen vào.
- Đúng là che giấu quá sâu, đến cả ông anh họ của tôi cũng không nhận ra thì nói gì tới những người khác trong nhà.
Nghe ra được giọng điệu mỉa mai trong lời nói của Thanh Tuấn, người trên máy bay đều quay sang nhìn anh ta, nụ cười trên môi Tấn Phát cũng thu lại, bầu không khí trở nên đông cứng khó chịu.
Thanh Tuấn thấy vậy hoang mang hỏi:
- Gì, gì vậy? Cậu cũng nói mà, sao đến lượt tôi nói thì lại nhìn tôi với ánh mắt đó?
Quỳnh Đông cau mày nói:.
Truyện mới cập nhật
- Cậu nên im lặng đi, đừng mang việc tư vào làm ảnh hưởng việc chung.
Thanh Tuấn há miệng định phản bác lại thì Công Nam đã cắt ngang:
- Anh chỉ có hai sự lựa chọn, một là câm miệng lại cho tôi, ở đây mọi chuyện đều phải nghe tôi, hai là dùng cách lúc trước của anh Quân, tiễn anh về đất liền.
Thanh Tuấn nghe đến đây lập tức đứng phắc dậy, tức