Tất cả đều ngồi xuống, Công Nam nhìn quanh một vòng, hiện giờ trong đầu từng người đều có suy nghĩ khác nhau, ngoại trừ hai tên gián điệp ra, ai nấy đều tập trung cho công trình đang thực hiện.
Chừng ba giây sau, Công Nam bống nhấc tay lên, ngay sau đó xung quanh đám người đang ngồi hiện lên vô số vòng dữ liệu, những nhà khoa học ở đây đều kinh ngạc trước cảnh tượng này, những thứ công nghệ hiện đại tinh tiến trên phim ảnh cũng chưa chắc bằng một phần ngàn điều họ chứng kiến, họ tham lam muốn xem hết dữ liệu đang chạy nhưng ngặt nỗi mắt người có giới hạn, không bao lâu sau đã có người ôm lấy đôi mắt kêu lên đau đớn.
- Sao lại thế này? Chẳng lẽ trong này có năng lượng độc hại?
Công Nam thấy thế lại giơ tay tắt các vòng dữ liệu đi, mọi thứ lại khôi phục như bình thường, sau đó nói:
- Đây là tài liệu dành cho nghiên cứu kế tiếp, một khi mọi người nhìn vào nó, thông tin sẽ tự động lưu vào trong não, vừa rồi bởi vì đột ngột tiếp nạp quá nhiều kiến thức cho nên đã gây ra hiệu ứng quá tải, sau này tập quen dần là tốt rồi.
Nhóm nhà khoa học nghe vậy kinh ngạc không thôi, một người trong số đó lên tiếng hỏi:
- Phát minh này do ai nghĩ ra vậy, chúng tôi có thể gặp mặt vị vĩ nhân đó không?
Những người khác cũng gật đầu hưởng ứng, Công Nam chỉ mỉm cười, đáp:
- Là ai không quan trọng, chỉ cần biết tôi sẽ đưa nó cho mọi người coi như hỗ trợ nghiên cứu.
Công Nam vừa dứt câu, nhóm nhà khoa học lập tức trở nên kích động, giờ phút này không ai còn coi cậu như nhãi con không hiểu sự đời nữa, có thể lấy ra công nghệ hiện đại cao như thế đủ để biết cậu không phải người bình thường.
Mà người kích động hơn cả chính là hai gã gián điệp, nhìn sự tham lam trong mắt hai gã cứ như thể bản thân có thể độc bá nền văn minh của thế giới vậy.
Trong lúc này, Công Nam dùng ý thức xâm nhập vào não bộ của chín nhà khoa học không có tư tâm khác, may mắn phản xạ của họ cũng khá nhanh cho nên ngoài mặt không lộ ra vẻ dị thường, bởi vì họ cho rằng chỉ có mình nhận được tín hiệu, vị Boss nhỏ này có lẽ đã nghi kỵ những người khác và quyết định tin tưởng mình nên mới làm thế.
Cũng phải, trông mặt mũi mình đáng tin như vậy mà, trẻ con thường nhìn mặt chọn người, nếu đã vậy, mình nhất định sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ vị Boss nhỏ này, không cho kẻ khác bắt nạt cậu.
Tại đây, chín nhà khoa học đại tài không hẹn mà có cùng suy nghĩ.
Công Nam âm thầm phân phó nhiệm vụ riêng cho chín nhà khoa học xong thì tuyên bố họ có thể trở về làm việc, lúc này trong phòng mật thất ảo chỉ còn năm người, ai nấy đều nhìn Công Nam với ánh mặt kinh dị.
Một lúc lâu sau, Thanh Tuấn lắp ba lắp bắp hỏi:
- Cậu… rốt cuộc cậu là ai vậy? Có phải là gián điệp do tổ chức ngầm cài vào hay không? Trường Quân cũng do cậu bắt, đúng chứ?
Những tưởng sau khi nghe Thanh Tuấn nói vậy, Tấn Phát, Quỳnh Đông và Andrew sẽ bĩu môi không tin, nhưng không ngờ ba người họ cũng lộ ra vẻ mặt nghi ngờ và nhìn chằm chằm vào cậu.
Công Nam cảm thấy dở khóc dở cười, nhưng ngẫm lại cũng không có lý do, làm thế nào mà một thằng nhóc chưa đủ tuổi trưởng thành lại sở hữu thứ khiến cả thế giới điên cuồng được chứ?
- Nếu tôi là gián điệp thì tôi đã thủ tiêu người miệng rộng như anh đầu tiên rồi, tôi dám đặt chân đến đây, các anh cũng nên hiểu bản thân tôi đã nắm chắc phần thắng chứ không hề tay không mà đến, các anh cứ làm theo chỉ thị của tôi là được, nên nhớ anh Quân từng nói mọi chuyện đều nghe tôi đấy.
Bốn người nghe vậy thì không tiện nói thêm nữa, kể cả khi Công Nam thật sự là gián điệp, với những gì cậu đang nắm trong tay, họ cũng không làm gì được cậu, hơn nữa họ không cho rằng biểu hiện lúc trước của thiếu niên là giả vờ, nếu có thể giả vờ suốt mười mấy năm thì quả thật quá tài tình rồi.
Quỳnh Đông kiệm lời nhất từ nãy đến giờ nhìn thẳng vào mắt của Công Nam, nói:
- Hy vọng sự thật đúng như lời cậu nói, mặc kệ sắp tới cậu cần gì, chúng tôi đều sẽ cố gắng hết sức phối hợp.
Công Nam trịnh trọng gật đầu, sau đó cậu nhìn sang Tấn Phát đang suy yếu dựa vào người của Quỳnh Đông, đôi môi mím chặt, một lúc sau, cậu lên tiếng:
- Tôi sẽ nghĩ cách chữa khỏi cho anh.
Mặc kệ xuất phát từ người quen hay ơn cứu mạng Trường Quân, cậu đều phải chữa khỏi cho Tấn Phát, một siêu trộm không nên chịu đựng hoàn cảnh đi đường cũng phải cần người dìu như thế này.
Tấn Phát nghe vậy trên mặt thoáng lộ ra vẻ ngạc nhiên, nhưng rất nhanh sau đó đã trở về như thường, trong lòng âm thầm cười khổ, tình cảm anh ta che giấu mười mấy năm nay ngay cả chính chủ cũng không nhìn ra, vậy mà cuối cùng lại bị tình địch phát hiện, đời đúng là một vở kịch hài mà.
- Không cần đâu, tôi chấp nhận thực tế rồi, hơn nữa như bây giờ cũng không có gì không tốt, chỉ cần còn sống, thế nào đều được.
Thấy đối phương buông thả như thế, trong lòng Công Nam càng thêm khó chịu, cậu lắc đầu, dùng giọng điệu kiên quyết, nói:
- Đừng bỏ cuộc, tôi đã hứa thì sẽ thực hiện cho bằng được, còn lại phải nhờ vào ý chí của anh rồi.
Nghe