Công Nam trở về trường học chưa được một tuần lại tiếp tục xin nghỉ, nhưng lần này không ai khuyên ngăn cậu mà trái ngược còn không ngừng cổ vũ khích lệ, bởi vì nơi cậu đến chính là nước B với những hồ nước mặn xinh đẹp, tại đây, cậu sẽ được vinh danh như một thế hệ đầy tài năng và hứa hẹn cho sự phát triển của nền khoa học thế giới, họ tự hào không kịp chứ nói gì đến can ngăn.
Lần này đến nước B, cậu không đi máy bay riêng nữa, như vậy quá bắt mắt, vì thế bèn cùng Andrew ra sân bay, tại đây cậu gặp hai người đàn ông tuổi tầm ba mươi, họ tự giới thiệu là người được chính phủ cử theo bảo vệ cho cậu.
Nhìn thấy Công Nam đi chung với một người nước ngoài cao to, hơn nữa trông có vẻ không phải bạn bè bình thường, hai người kia lập tức trở nên dè chừng.
Công Nam thấy vậy bèn giải thích:
- Đây là vệ sĩ của anh họ tôi, anh ấy không yên tâm cho nên mới cử anh này đi theo.
Nghe thiếu niên nói vậy, mặc dù trong lòng còn hơi nghi kỵ nhưng hai người kia cũng không tỏ vẻ gì thêm, ba người cùng nhau đi vào bên trong đăng ký mua vé rồi lên máy bay bay đến nước B.
Sau gần hai mươi hai giờ ngồi trên máy bay, bốn người của nhóm Công Nam rốt cuộc cũng đặt chân đến sân bay quốc tế Bruss.
Tại đây, người của hiệp hội tiếp đón nhóm của Công Nam rất nồng nhiệt, thậm chí chuẩn bị cả khách sạn cho các nhân vật nhận giải, so với thái độ lúc đặt chân đến nước A thì nhiệt tình hơn rất nhiều.
Tuy nhiên điều này cũng không khiến Công Nam cảm kích, bởi lẽ nước B và nước A trong tương lai sẽ là đồng minh của nhau, mà tương lai công khai mối quan hệ thì đương nhiên quá khứ chắc chắn phải liên kết chặt chẽ tạo thành mạng lưới vững chắc từ trước rồi.
Việc họ đột nhiên ân cần như thế tuyệt đối có âm mưu.
Quả nhiên, khi nhóm của Công Nam vào khách sạn mà người của hiệp hội đã đặt trước, chưa được mười phút thì cửa phòng của cậu đã bị gõ vang.
Người tới gồm một già một trẻ, họ mặc đồ vest trông vô cùng lịch thiệp, cậu nhìn cái đầu hói của người già và cặp kính cận dày cọm của người trẻ thì thầm hiểu tám chín phần họ cũng là thành viên trong giới học thuật rồi.
Hiện tại hai vệ sĩ do chính phủ cử theo và Andrew đều có mặt trong phòng riêng của Công Nam, hai người vừa tới thấy vậy lập tức nhíu mày không vui, người già lên tiếng:
- Xin chào Nam, tôi tên Kevin, viện trưởng học viện Nathalyne, phó hội trưởng của hiệp hội tài năng trẻ quốc tế, bên cạnh là học trò của tôi, Alen, lần này chúng tôi tới là để bàn với cậu một chuyện quan trọng, không biết cậu có thể ra lệnh cho cận vệ của mình rời đi trong chốc lát được không?
Ông Kevin nhìn mặt mũi của hai thanh niên Châu Á không hề giống Công Nam chút nào, thanh niên còn lại thì càng khỏi phải nói, tóc nâu mắt xanh, rõ ràng là người châu Âu, cho nên ba người này không ai là người nhà của thiếu niên kia, hơn nữa lúc nào cũng đi theo sau lưng với tư thế phòng thủ thì chắc hẳn là vệ sĩ cá nhân, nếu đã là vệ sĩ thì không có tư cách ngồi nghe ông ta bàn chuyện.
Thế nhưng, khác với dự đoán của ông ta rằng Công Nam sẽ nghe lời thì cậu lại lắc đầu đáp:
- Đây đều là người nhà của tôi, có chuyện gì xin cứ nói thẳng ra đi thưa ông.
Ông Kevin cau mày, nghiêm giọng nói:
- Đây là chuyện hệ trọng, không phải hạng người nào cũng có thể nghe.
Ba người phía sau lập tức nổi giận, nhưng ngại vì Công Nam, cho nên họ chỉ nhìn chằm chằm vào ông Kevin, mà bản thân Công Nam nghe xong cũng khó chịu, cậu lạnh lùng đáp:
- Tôi và ba người đi theo tôi đều bình đẳng cả, nếu ông cảm thấy họ không xứng nghe ông nói thì có lẽ tôi cũng vậy, đã thế, chúng ta cũng không cần tiếp tục khó xử nhau làm gì, mời hai người về cho.
Thanh niên trẻ tuổi theo sau ông Kevin lập tức hùng hổ tiến lên quát:
- Cậu có biết mình đang nói chuyện với ai không…
Gã ta chưa nói hết câu thì bắp tay to khỏe của Andrew đã đập vào mắt, gã ta sợ đến nỗi