Công Nam vừa nói xong, đồng tử của ông trùm và Stept lập tức co rút lại, thiếu niên trước mắt biết họ là ai.
Dưới lớp mặt nạ, hai mắt của ông trùm trợn trừng, nhưng khóe môi lại bắt đầu cong lên.
- Ha ha ha… quá thú vị, cậu là con người sao Nam? Không, cậu chính là một con quái vật, nếu để Quân biết, chắc chắn em ấy sẽ kinh tởm và xa lánh cậu, sẽ không ai chấp nhận ở bên cạnh con quái vật đáng sợ như cậu đâu.
Nhìn người đàn ông cười điên dại ở đối diện, Công Nam chỉ lạnh lùng nói:
- Ai mới là quái vật ở đây vậy? Tự ý bắt nhốt anh ấy, tiêm chất độc vào cơ thể hòng khống chế cơ thể của anh ấy, đây là hành vi của con người sao?
Càng nói, Công Nam càng tức giận, 001 nhận được tín hiệu lập tức dùng từ trường đẩy ông trùm văng ra xa, lúc này Stept cũng kịp hoàn hồn nhanh chóng co chân bỏ chạy nhưng lại bị một sợi dây điện cản lại khiến anh ta ngã sõng soài trên sàn.
Ông trùm, không, Văn Xuân lồm cồm bò dậy lau vết máu trên khóe miệng, nụ cười vẫn không giảm bớt, gã ta nói:
- Cậu cũng biết tôi tiêm chất độc cho Quân à? Vậy cậu có biết trong vòng một ngày không tiếp tục tiêm thuốc, em ấy sẽ chết không? Ha ha ha… Cậu khống chế được nơi này, nhưng làm sao biết ở đây không có lối ra…
Văn Xuân vừa nói đến đây, một bức tường đột nhiên được mở ra, bên trong là một chiếc tàu ngầm cỡ vừa đủ cho hai người ngồi, Công Nam bế bổng Trường Quân lên, đặt anh vào bên trong, còn mình cũng vòng qua bên kia rồi ngồi vào.
Giờ phút này cậu không có tâm trí để tiêu diệt mối họa tận gốc, cậu đã nắm được toàn bộ thông tin của kẻ địch rồi, từ này về sau cậu không còn sống trong cảnh ta ngoài sáng địch ở trong tối, cho nên đối với cậu mà nói, gã đàn ông kia không còn nguy hiểm nữa.
Chỉ mới vài tiếng thôi mà Văn Xuân đã tự vả mặt mình mấy lần, rốt cuộc dáng vẻ bình tĩnh cũng không giữ được nữa, gã ta bắt đầu la hét:
- Quái vật! Mày đừng tưởng tìm được tàu ngầm thì sẽ thoát, mày không thể vượt qua được hệ thống kiểm soát dưới biển của các quốc gia đâu, nếu Quân không được tiêm thuốc đầy đủ, em ấy sẽ chết đấy, mày mau trả em ấy lại cho tao!
Công Nam nhìn chằm chằm vào gã, sau đó dưới sự gào thét tuyệt vọng của Văn Xuân, cậu và Trường Quân đột nhiên biến mất.
- Lại biến mất rồi… Tại sao? Tại sao cứ muốn rời đi…
Văn Xuân thẫn thờ nhìn khoảng không trống rỗng trước mặt, sau đó cơ thể được thả tự do, gã lập tức quỳ rạp xuống sàn ôm mặt khóc lớn.1
Công Nam sử dụng dịch chuyển tức thời khiến con tàu ngầm đi được hơn một trăm ki lô mét chỉ trong vòng một phút.
Không bao lâu sau, dưới sự che chắn thiết bị định vị của 001, hai người rốt cuộc cũng tới được đảo Jazz.
Quỳnh Đông, Tấn Phát và Thanh Tuấn đã đợi sẵn ở trên bờ, nhìn thấy Công Nam bế Trường Quân xuất hiện trước mặt mình, ba người đàn ông cao to đã không kìm được nước mắt.1
Công Nam cũng rất xúc động, nhưng bây giờ không phải là lúc ôm nhau khóc lóc, cậu vội vàng nói với Quỳnh Đông:
- Anh ấy bị người ta tiêm chất gì đó vào cơ thể khiến sức khỏe của anh ấy rất suy yếu, anh mau kiểm tra cho anh ấy đi.
Quỳnh Đông nghe vậy lập tức kéo cậu vào bên trong căn cứ, nơi này có đầy đủ thiết bị y tế, mấy ngày trước anh ta đã vận chuyển một lượng lớn từ Canada về căn cứ để tiện bề điều trị cho Tấn Phát, không ngờ bây giờ nó lại áp dụng lên người Trường Quân.
Đầu tiên Quỳnh Đông lấy mẫu máu của Trường Quân xét nghiệm, không bao lâu sau kết quả đã có.
- Từ kết quả cho thấy bên trong máu của cậu ấy có chất hallucinogen liều lượng khá ít và một lượng cực lớn chất N-dimethyltryptamine, bởi vì đã bị cho sử dụng trong thời gian dài cho nên hệ miễn dịch và hệ thần kinh của cậu ấy suy giảm đi rất nhanh, đến tình trạng này thì có vẻ cậu ấy đã trúng độc nặng rồi.
- Quỳnh Đông giải thích.
- Vậy có cứu được không? - Công Nam gấp gáp hỏi.
Quỳnh Đông không trả lời được hay không mà chỉ đáp:
-