Sau khi cứu được Trường Quân trở về, Công Nam tức tốc liên hệ với Andrew bảo anh ta tìm cách hợp thức hóa với phía chính phủ về vụ mất tích vừa qua của cậu.
Thông tin cậu bị bắt cóc đã truyền về nước, nếu tự dưng cậu xuất hiện không hề bị tổn hại gì thì sẽ tạo ra sự nghi ngờ cực lớn trong lòng chính phủ, nói không chừng còn bị buộc tội có ý đồ phản bội tổ quốc nữa.
Trải qua một hồi bàn luận, mặc dù không nỡ rời xa Trường Quân, nhưng Công Nam đành phải để Quỳnh Đông đưa anh về nước trước, còn mình thì đi tàu ngầm đến Châu Phi, sau đó bí mật xuất hiện ở Ai Cập.
Theo như 001 nói, so với căn hầm bí mật của Văn Xuân, nguồn năng lượng ở Ai Cập dồi dào hơn rất nhiều, thật không hổ là nơi sản sinh ra nhiều câu chuyện người ngoài hành tinh nhất thế giới, tại đây nó chính là bá chủ, không một thiết bị nào có thể qua mặt nó được, vì thế nó sẽ dễ dàng ngụy tạo số liệu làm cậu giống như vừa bị bọn bắt cóc quốc tế đưa đến nơi này, nhưng trên thực tế, người bị bắt tới chính là bọn tội phạm kia.
001 đã tiến hành tẩy não và cài ký ức vào não của bọn tội phạm, cho nên sau khi bị cảnh sát ở Ai Cập bắt giữ, chúng đã khai rằng mình sử dụng thiết bị chuyên dụng đánh lạc hướng định vị đường bay để đến được đây.
Khi Công Nam nghe thấy chuyện này đã thảng thốt một lúc lâu, sau đó cậu dùng ý thức hỏi:
- 001, chẳng phải cậu không được phép thay đổi ký ức của một người sao? Không sợ bị kết tội vi phạm nhân quyền à?
[Đã là tội phạm hình sự chuyên nghiệp thực hiện nhiều vụ án trót lọt như thế thì không có nhân quyền gì đáng nói, hơn nữa an toàn và lợi ích của ký chủ đặt lên hàng đầu, 001 chỉ làm điều cần thiết để bảo vệ ký chủ, nếu sau này mọi chuyện bị phanh phui, ký chủ cũng phải chịu một phần trách nhiệm.]
Công Nam: …
Được lắm, thủ đoạn cùng kéo người xuống nước càng lúc càng thuần thục rồi, không hổ là hệ thống trí năng sống tại Trái Đất gần ba năm, cái tốt không học được bao nhiêu nhưng cái xấu có vẻ đã quá rành rọt.
- Cậu toàn năng như vậy, một ngày nào đó muốn thôn tính Trái Đất chẳng phải quá dễ dàng sao? Còn sợ bị người ta phanh phui chuyện xấu của cậu nữa à? - Công Nam chế giễu.
[Sẽ không có chuyện đó xảy ra, trừ khi địa cầu chủ động tấn công chúng tôi, nếu không chúng tôi tuyệt đối không phát động xâm lược.]
Công Nam tò mò hỏi:
- Tại sao?
Cậu không tin những người ngoài hành tinh kia lại không động lòng với tài nguyên dồi dào và phong phú của Trái Đất.
[Bởi vì sứ mệnh của chúng tôi là giữ gìn hòa bình, mặc kệ lúc này địa cầu có nhỏ yếu đến mức chúng tôi có thể dễ dàng thôn tính mà không mất một chút sức lực nào thì trong tương lai chắc chắn không tránh khỏi sẽ có chiến tranh xảy ra, đây là điều chúng tôi không hề muốn nhìn thấy, cho nên chúng tôi hoàn toàn không có ý định sẽ xâm lược bất cứ hành tinh nào trong vũ trụ này, xin ký chủ cứ yên tâm.]
Công Nam nghe xong thầm nghĩ cậu càng kêu tôi yên tâm thì tôi càng không yên tâm, tôi không tin một hành tinh có nền văn minh tiên tiến như thế lại tôn sùng hòa bình.
Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng Công Nam không có ý định tiếp tục đôi co về vấn đề này, quá vô nghĩa, cho dù hành tinh của 001 có tấn công Trái Đất thì cậu cũng không làm gì được, không phải sao? Cùng lắm đến lúc đó cậu liều chết coi như hoàn thành sứ mệnh của nhân loại cho quê hương của mình là được rồi.
Theo đúng kế hoạch đã bàn từ trước, Công Nam được hộ tống trở về nước, những tưởng mọi chuyện đến đây đã xong xuôi bởi vì vụ bắt cóc này không được công khai, tuy nhiên, vừa mới bước xuống sân bay, cậu đã bị mời thẳng đến trụ sở công an thành phố để tiến hành lấy lời khai.
Lúc ngồi trong phòng thẩm vấn, Công Nam vẫn còn ngỡ ngàng chưa định hình lại được chuyện gì đang xảy ra, đến khi có hai anh công an đi vào, cậu mới giật mình hoang mang nhìn họ.
Hai anh công an vốn mang tâm thế căng thẳng cao độ để tra hỏi cậu bé kỳ lạ trước mắt, nhưng nhìn biểu cảm lúc này của cậu, không hiểu tại sao họ lại cảm thấy buồn cười, bầu không khí cũng xoa dịu hơn rất nhiều.
Hai người ngồi xuống, nhìn thẳng vào Công Nam, một người nói:
- Cháu có biết tại sao mình lại bị bắt cóc và người bắt cóc cháu là ai không?
Công Nam lập tức lắc đầu, đáp:
- Cháu không biết ạ.
Đúng, một thằng nhóc mới mười bảy tuổi thì làm sao biết ai bắt cóc mình chứ.
Nhưng diễn xuất này không qua mặt được nhóm công an, bởi vì dù cho trông cậu có vô tội đến đâu thì họ cũng đã nhận định cậu biết chuyện từ trước rồi, trên thực tế, họ không cần cậu khai bất cứ điều gì, chỉ cần có cái cớ cho cậu ngồi ở đây là được.
Chính vì vậy, trong suốt một tiếng đồng hồ sau đó, nhóm công an chỉ hỏi những câu đơn giản, còn Công Nam thì toàn lắc đầu bảo không biết.
Sau khi cảm thấy đã vờn đủ, hai anh công an cũng đứng dậy rời đi, chỉ dặn cậu ngồi yên tại chỗ chờ người đến đón, đương nhiên cậu hoàn toàn được phép sử dụng điện thoại để giải trí.
Công Nam nghe vậy ngoan ngoãn gật đầu, một anh công an thấy cậu vẫn ngây ngốc không nhịn được bèn nói:
- Này cậu bé, chú